Sau hừng đông, Tự Hộc cuối cùng mời hết bận rộn. Tối qua y ngủ vô cùng muộn, trong phòng giam thị trấn Chân Định, căn bản là đã giam giữ mấy ngàn tù binh rồi, rơi vào đường cùng, y đành phải sai người tạm thời dựng lên một tòa doanh địa đơn sơ, tạm giam tù binh trong đó, rồi sau đó lại cả đêm báo tin với Nguyên Thị, trình báo tin tức đã đại thắng Tỳ Sơn. Tóm lại, sau khi đã an bài mọi thứ thỏa đáng thì đã qua giờ Sửu, lúc này Tự Hộc mới kéo thân mỏi mệt đi nghỉ ngơi.
- Ngươi nói là họ đã đi rồi ư?
Tự Hộc vừa rảnh rỗi lập tức sai người đi gọi Tô Uy tới.
Khi y hỏi thăm Tô Uy tin tức về đám người Lưu Sấm, nào biết được lại nghe Tô Uy nói đám người Lưu Sấm đã đi rồi. Tuy rằng đến hiện tại y còn chưa rõ thân phận của nhóm Lưu Sấm như nào, nhưng lại có thể đoán ra đạo nhân mã này hẳn có lai lịch không tầm thường. Y muốn tiếp tục tìm hiểu từ Tô Uy, nhưng đáng tiếc Tô Uy lại không chịu mở miệng tiết lộ.
- Những người kia sau khi đi qua Hà Nội, được thân hào địa phương giới thiệu mới gia nhập vào đội ngũ của ta. Họ cũng không lộ lai lịch là gì, mà ta cũng không tiện hỏi tỉ mỉ. Dù sao cũng có người đã bảo lãnh, ta thật không để ý.
- Xin hỏi, đó là nhà hào cường nào ở Hà Nội vậy?
- Cái này...
Tô Uy lộ vẻ khó ử, ấp úng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3197171/quyen-1-chuong-284-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.