Tự Hộc Tự Tử Dực, người Quảng Bình quận Cự Lộc Ký Châu, là con trai của Tự Thụ danh sĩ Ký Châu. Người như vậy thường kế thừa nghiệp cha, nhưng Tự Hộc lại trái ngược hoàn toàn, từ nhỏ học võ nghệ, đam mê binh pháp. Mà Tự Thụ cũng không can thiệp vào sự lựa chọn của Tự Hộc, thậm chỉ còn cổ vũ Tự Hộc học binh pháp. Dùng lời của Tự Hộc để nói: Bày mưu nghĩ kế, mưu hoa đại thế thiên hạ, là một loại thiên phú. Cho dù là y làm được thì cũng không thể vượt qua Tự Thụ cha y. Một khi đã vậy, cần gì phải học theo làm gì?
Đối với câu nói này của y thì có những lời khen chê bất đồng. Nhưng nếu Tự Thụ không can thiệp, người ngoài cũng không nên nói gì cả, nhiều nhất chỉ là đề tài câu chuyện tại các buổi “Trà dư tửu hậu” mà thôi.
Vì học tập binh pháp, Tự Hộc trước đó theo Tiên Đăng Doanh, ở bên cạnh Khúc Nghĩa làm chủ bộ. Sau lại bởi vì bất mãn Khúc Nghĩa ngang ngược kiêu ngạo, bị Khúc Nghĩa đuổi ra Tiên Đăng Doanh. Lúc ấy, Khúc Nghĩa là vương bài của Viên Thiệu đối phó Công Tôn Toản, mặc dù là Viên Thiệu theo lễ nhượng y ba phần, nhưng khi Khúc Nghĩa đuổi Tự Hộc đi, Viên Thiệu làm như không thấy, để mặc Tự Hộc trong nhà nhàn rỗi hai năm. Theo việc Công Tôn Toản xuống dốc, Viên Thiệu dần dần chiếm giữ thượng phong. Y cũng đã dần dần giảm bớt việc dựa vào Khúc Nghĩa, vì thế quyết định tru sát Khúc Nghĩa.
Sau khi giết Khúc Nghĩa, Viên Thiệu lập tức bắt đầu dùng Tự Hộc, mệnh y hiệp trợ Trương Cáp Cao Lãm, thu nạp thuộc quân tinh nhuệ thuộc sở bộ Tiên Đăng Doanh, tổ chức và thành lập một đội binh mã tinh nhuệ có tên là 'Đại Kích Sĩ'. Vốn Hộc có thể được Viên Thiệu trọng dụng, nhưng với tính tình cố chấp, trong mắt lại không coi ai ra gì, mấy lần chống đối Viên Thiệu, cuối cùng khiến Viên Thiệu không thể nhịn được nữa, đuổi Tự Hộc ra khỏi Đại Kích Sĩ.
Khi Chân Định bị Hắc Sơn Tặc tàn sát bừa bãi, Chân Định lệnh bị giết. Điền Phong tiến cử Tự Hộc với Viên Thiệu, lúc này Tự Hộc mới có cơ hội nhập sĩ.
Tính toán ra, Tự Hộc đã tuổi gần ba mươi tuổi. Trong các “'Viên nhị đại', tuổi tác đều lớn… Còn rất nhiều 'Viên nhị đại" tuổi nhỏ hơn y nhiều hiện ờ đều đã chiếm chức vị cao, còn Tự Hộc vẫn chỉ là một Huyện lệnh nho nhỏ. Nhưng Tự Hộc dường như cũng không thèm để ý, sau khi đi vào Chân Định, y liền chú ý đến Hắc Sơn Tặc chiếm cứ Tỳ Sơn.
Mà nay, Hắc Sơn Tặc đã trở thành nguy hại của Ký Châu, mà Tỳ Sơn Vương Đương lại là một chi đạo phỉ lớn nhất Thường Sơn, không diệt trừ được Vương Đương, Thường Sơn quốc sẽ không được yên bình. Thường Sơn sợ Vương Đương như rắn rết, không dám động thủ với Vương Đương. Nhưng Tự Hộc không sợ! Cho dù Thường Sơn không ủng hộ, y cũng quyết định phải diệt được Vương Đương. Vương Đương tru sát. Vương Đương chưa được diệt trừ, Chân Định không yên, y có rất nhiều khát vọng không thể thi triển.
Về phần Thường Sơn tướng? Tự Hộc không để vào mắt. Dầu gì cũng là 'Viên nhị đại ", cha của y Tự Thụ là lão thần bên cạnh Viên Thiệu, một Thường Sơn tướng nho nhỏ, sao y có thể để ý? Từ ở trình độ nào đó, trong xương cốt của Tự Hộc luôn có ngạo khí của “con ông cháu cha”.
Đương nhiên, y không phải là loại “con ông cháu cha” không học vấn không nghề nghiệp, nhưng bối cảnh của y, xuất thân của y, không thể nghi ngờ khiến y rất không coi nhiều người ra gì.
**********
- Ngươi tên là gì?
Sắc trời đã muộn, trong huyện nha Chân Định, Hộc nhiều hứng thú nhìn thanh niên trước mắt.
- Thảo dân Triệu Vân, là người Triệu gia thôn Chân Định.
- Ngươi mới vừa nói, ngươi có biện pháp tiêu diệt Tỳ Sơn tặc?
- Đúng vậy!
Tự Hộc vân vê chòm râu ngắn dưới hàm, vô cùng hứng thú nhìn thanh niên tuấn lãng đứng yên dưới sảnh, trong lòng không khỏi sinh ra thiện cảm. Triệu Vân cao tám thước, tư nhan tuấn mỹ, đứng ở dưới sảnh đường vô cùng khiêm tốn, không kiêu ngạo siểm ninh, trong cử chỉ toát lên khí chất tao nhã. Đứng ở dưới nhà không kiêu ngạo không siểm nịnh, cử chỉ giơ tay nhấc chân đều toát lên khí chất tao nhã. Nhìn y dù đã hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi nhưng bề ngoài như mới chỉ tầm hai mươi, thật khiến người ta yêu thích.
Tự Hộc nói: - Triệu Vân, có thể nói ra kế sách của ngươi không?
- Thật ra rất đơn giản, nay Vương Đương phái người tập kích Triệu gia thôn, đụng phải bạn thời thơ ấu của ta là Hạ Hầu Lan trở về quê, tương lai sẽ là kẻ địch.
- Hả?
Tự Hộc lập tức hứng thú: - Nói tiếp đi.
- Bằng hữu tốt của ta sau khi nghe chuyện của Vương Đương xong cũng thấy phẫn nộ. Nghĩ Chân Định ta từ xưa nhiều chi sĩ khẳng khái bi ca, sao có thể cho phép bọn đạo chích tàn sát bừa bãi càn rỡ? Sau khi y cùng ta thương nghị, cho rằng cường công Tỳ Sơn là không thể thực hiện được, lúc này nên dùng trí là thượng sách. Vương Đương này xưa nay ngang ngược kiêu ngạo, ương ngạnh, không coi ai ra gì, xưa nay bừa bãi. Nếu biết bộ khúc của gã bị giết, sao có thể từ bỏ ý đồ? Tên này sớm muộn gì cũng đến báo thù, thà để hắn chủ động, chẳng bằng chúng ta chủ động xuất kích...
Chúng ta đã thảo luận ra một kế, sáng sớm mai, chúng ta dẫn người đến Tỳ Sơn để khiêu chiến, Vương Đương chắc chắn xuất binh. Đến lúc đó chúng ta sẽ làm cho quân đội sở thuộc của Vương Đương từ trên núi dẫn xuất ra hết, sau đó Huyện lệnh dẫn theo xã dũng từ Tòng Dương theo đường mòn lên Tỳ Sơn, chiếm giữ đại bản doanh bản bộ của gã, thì Tỳ Sơn tặc chắc chắn sẽ loạn. Hơn nữa, nếu không có Tỳ Sơn làm chốn dung thân, Vương Đương mặc dù lợi hại, cũng không thể là đối thủ của Huyện lệnh.
Tự Hộc sau khi nghe xong, liên tục gật đầu. Không thể không thừa nhận, kế sách này của Triệu Vân rất có tính khả thi.
- Chỉ có điều sáng sớm mai là quá gấp gáp, ta chỉ sợ không điều động được nhiều binh mã lắm.
- Chính là bởi vì gấp gáp nên mới thành công. Nếu Huyện lệnh chiêu mộ binh xã dũng từ các thông xã, thanh thế lớn, Vương Đương sao có thể mắc mưu? Đến lúc đó hắn ta dựa vào vào núi mà chiến, se phản ngược lại tình thế, uy danh của Huyện lệnh càng bị ảnh hưởng...Hiện tại xuất binh, chính là kế đánh bất ngờ, chắc chắn Vương Đương biết trong tay Huyện lệnh không có nhiều binh mã, cho nên sẽ khinh thường không băn khoăn. Về phần trên Tỳ Sơn, tinh nhuệ của Vương Đương sau khi xuất ra hết, chỉ còn lại một đám người già yếu, chẳng lẽ dựa vào ba trăm Đại Kích Sĩ thiện chiến dưới trướng huyện lệnh mà không thể diệt được một đám ô hợp đó sao? Căn cơ của Vương Đương ở Tỳ Sơn, nếu như mất đi Tỳ Sơn rồi, thì Vương Đương chắc chắn là bại. Binh pháp có viết: Binh đi hiểm chiêu. Đây chưa bằng hiểm chiêu, nhưng vẫn phải xem Huyện lệnh có dám mạo hiểm không?
Ánh mắt Tự Hộc ngưng tụ, chăm chú nhìn Triệu Vân, thật lâu không nói gì. Thần sắc của Triệu Vân thì thản nhiên, ngẩng cao đầu.
Lâu sau, Tự Hộc không kìm nổi cười to: - Ngươi đã dám mạo hiểm, ta cần gì phải sợ?
Lập tức, y và Triệu Vân thảo luận cụ thể kế hoạch hành động, sau đó Triệu Vân cáo từ rời đi...
Đợi sau khi Triệu Vân đi rồi, Tự Hộc đứng dậy, trầm giọng nói: - Đức Tin, ra đây đi.
Còn chưa dứt lời, từ sau tấm bình phong tại đại sảnh có một nam tử bước vòng ra, trên người mặc áo dài màu đen, dung mạo vô cùng tuấn mỹ. Người này tên là Mộc Tịnh, tự Đức Tín, là người Hà Gian. Tuổi không quá lớn, tầm hai mươi lăm hai mươi sáu, nhưng ở Hà Gian lại rất có danh tiếng. Chỉ có điều danh tiếng của gã không phải bởi gã có tài học như nào, mà là bởi vì năng lực xử lý sự vụ của gã rất có danh tại Hà Gian. Tiền nhiệm Chân Định lệnh từ Hà Gian đến, Mộc Tịnh cũng đi theo. Sau khi Tự Hộc tiếp chưởng Chân Định lệnh, giữ Mộc Tịnh lại để dùng, cùng để gã làm Chủ bộ, trở thành một phụ tá quan trọng bên cạnh Tự Hộc.
- Ngươi có biết Triệu Vân này không?
Mộc Tịnh cười nói: - Triệu Vân này rất có danh tiếng tại Chân Định. Hắn võ nghệ cao cường, hiệu Chân Định đệ nhất tráng sĩ, rất được thanh tráng bản địa ủng hộ. Chẳng qua là khi đó hắn từng dẫn Nghĩa Tòng đầu nhập Công Tôn Toản, cho nên Nhâm Huyện lệnh có chút đề phòng hắn mà không dám trọng dụng.
- Hắn là bộ khúc của Công Tôn Toản?
- Vâng, tuy nhiên sớm rời khỏi Công Tôn Toản rồi, nghe nói lúc trước Công Tôn Toản cũng không coi trọng hắn lắm. Đại khái là năm Hưng Bình thứ hai, huynh trưởng hắn là Triệu Thắng bị Vương Đương làm hại, hắn liền trở về Triệu gia thôn, vẫn giữ tròn đạo hiếu với huynh trưởng hắn, chưa từng liên lạc với Công Tôn Toản. Sau đó, hắn ở lại Triệu gia thôn, tổ chức xã dũng trong thôn dũng tập luyện võ nghệ, chống đỡ Hắc Sơn Tặc, rất được thanh niên bản địa coi trọng. Tử Dực Hưu thấy hình thức của hắn yếu nhược, nhưng cũng là một viên mãnh tướng. Năm ngoái Hắc Sơn Tặc đột kích, hắn đơn độc chém giết gần trăm kẻ tặc.
Tự Hộc nghe vậy lập tức hít sâu một hơi.
- Một mãnh tướng như thế mà tiền nhiệm không dùng, thật là đáng tiếc.
Một viên mãnh tướng như thế, tiền nhiệm Chân Định lệnh vứt bỏ không dùng, bị giết là đáng đời.
- Nói như thế, lời hắn nói vừa rồi hẳn là không giả?
- Chắc là vậy...
- Vậy hắn nói Hạ Hầu Lan, lại là nhân vật phương nào?
- Việc này thì ta xác thực không rõ lắm, hẳn cũng là người Triệu gia thôn. Vậy dựa vào Hạ Hầu Lan kia chưa chắc đã có thể giết được nhiều kẻ tặc, nhưng cũng có thể trợ giúp được. Hai ngày nay có Trung Sơn Đại hào Tô thị thương đội đến Chân Định, nói vậy hẳn là Hạ Hầu Lan kia là người của đội thương Tô gia? Nếu như thế, cũng có khả năng. Đội thương Tô Gia bán dạo thiên hạ, mời chào một ít lực sĩ, cũng không có gì ngạc nhiên.
Mộc Tịnh còn chưa dứt lời, chợt nghe nhà ngoài có sai dịch nói: - Khởi bẩm Huyện lệnh, quản sự Tô gia Tô Uy ở ngoài huyện nha cầu kiến.
Đúng là nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo tới!
Tự Hộc và Mộc Tịnh nhìn nhau, vội vàng đứng lên nói: - Cho mời!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]