Hạ Hầu Uyên nghiến răng nghiến lợi, vốn biết bản thân không thể làm gì, nhưng lại không biết giờ nên xử trí ra sao…Đúng lúc này, lại thấy một viên tiểu tướng dắt theo một con ngựa, bước nhanh đến trước mặt Hạ Hầu Uyên.
- Tướng quân, con ngựa này rất kì lạ!
- Có gì kì lạ?
Tiểu tướng tên là Phí Diệu, cũng là bộ khúc của Hạ Hầu Uyên. Tuy rằng hiện giờ Hạ Hầu Uyên vô cùng tức giận, nhưng ở trước mặt quân tướng vẫn phải dè cơn giận đó xuống.
Phí Diệu nói:
- Tướng quân mời xem, yên và bàn đạp trên con ngựa này dường như đã trải qua cải tiến, kiểu dáng không giống với cái chúng ta sử dụng.
- Sao?
Hạ Hầu Uyên nghe được cũng ngẩn người ra, vội đi lên trước, cầm lấy dây cương trong tay, cần thận đánh giá con chiến mã này. Nhìn qua, dường như quả thật là không giống nhau! Hạ Hầu Uyên nhíu mày, trầm ngâm một chút, liền xoay người trèo lên lưng ngựa. Sau khi cưỡi con ngựa này đi vài vòng, sắc mặt của y liền thay đổi. Thân là tướng lính, Hạ Hầu Uyên sao có thể không cảm nhận thấy yên ngựa và bàn đạp có vấn đề, quả là khác với bình thường?
- Ngươi hãy kiểm tra tất cả số ngựa chưa?
- Dạ đã kiểm tra, toàn bộ số ngựa đó đều vậy.
Hạ Hầu Uyên lập tức nói:
- Truyền lệnh của ta, thu nạp tất cả số ngựa đó lại, tuyệt đối không để lọt một con.
- Vâng!
Chuyện này Lưu Sấm có ý gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3197159/quyen-1-chuong-277-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.