Chương trước
Chương sau
Cùng lúc đó Hạ Hầu Lan cũng trở mình lên ngựa, xách thương lao thẳng tới Tào quân. Xa xa, tiếng vó ngựa từng hồi, bụi mù cuồn cuộn, rõ ràng là có đội binh mã hướng về phía Thành Cao.

Tào quân gặp tình huống như vậy, cũng lập tức rối loạn trận tuyến, Bàng Đức và Hạ Hầu Lan xung phong liều chết, liền chiếm được cửa thành…lúc Lưu Sấm đến được Thành Cao, Tào quân ở đây đã đại loạn. Căn bản không có ai biết rõ, rốt cuộc số quân địch là có bao nhiêu người, nên liền muốn giải tán.

Lưu Sấm mang theo người sát nhập vào tây môn Thành Cao, rồi sau đó lại giết ra từ bắc môn, thẳng đến bến Hoàng Hà.

*******

Dương Địch, phủ thái thú. Sau khi Hạ Hầu Uyên biết được tin Lưu Sấm mất tích, cũng vô cùng kinh ngạc.

- Phát hiện Lưu Sấm rời khỏi Trường Xã khi nào?

- Giờ Tỵ, một nô tỳ Lưu phủ đến hậu viện lấy đò, phát hiện ra toàn bộ hậu trạch không có lấy một bóng người. Nô tì kia sau đó còn phát hiện ra một đường địa đạo trong hoa viên, liền biết có chuyện không ổn, vội vàng thông báo cho huyện lệnh Trường Xa. Sau khi viên huyện lệnh đó điều tra rõ ràng, biết được đường địa đạo đó thông ra ngoại thành. Đồng thời rạng sáng hôm nay, có tên quân coi giữ Trường Xã nghe loáng thoáng thấy tiếng ngựa hí. Chỉ vì khi đó sắc trời đen kịt, nên gã không để ý. Hiện giờ nghĩ đến, mới thấy có lẽ tiếng động đó là âm thanh phát ra từ khi Hoàng thúc rời khỏi Trường Xã.

Hạ Hầu uyên sắc mặt xanh lét, lớn tiếng hỏi:

- Khi đó là canh giờ gì?

- Theo tên quân coi giữ đó nói, vào khoảng giờ Sửu.

Hiện tại đã qua giờ Mùi. Nói cách khác, đám người Lưu Sấm nếu thoát khỏi Trường Xã, thì cũng đã đi được chừng sáu canh giờ, khoảng nửa ngày thời gian.

Hạ Hầu Uyên liền phản ứng lại, khoảng thời gian trước đó Lưu Sấm thường xuyên phái binh mã đí, chắc hẳn là để chuẩn bị cho ngày hôm nay…Y cắn răng, lạnh lùng nói:

- Lập tức điểm binh mã, cùng ta truy kích. Còn nữa, lập tức phái người đi tới Hứa Đô, báo cho Tuân Thượng thư biết, mong ông ta mau chóng phong tỏa quan ải, canh phòng nghiêm ngặt kẻo tên Lưu Sấm kia chạy thoát.

Trong lòng Hạ Hầu Uyên biết, nếu để Lưu Sấm trốn thoát khỏi Hứa Đô, tất sẽ sinh ra ảnh hưởng lớn. Tào Tháo khá kiêng nể Lưu Sấm, nếu để hắn chạy trốn được, sao có thể từ bỏ ý đồ? Chỉ có điều, không đợi binh mã của Hạ Hầu Uyên xuất phát, liền có tiên tức truyền đến từ tiền phương.

Vào giờ dần, có một đội binh mã tự động qua Huỳnh Sơn quan, lúc ấy trong tay chúng còn có binh phù của Hạ Hầu Uyên, còn dẫn theo một gã quân hầu ở Huỳnh Sơn quan đi.

Hạ Hầu Uyên lập tức ngẩn người ra!

Lưu Sấm làm thế nào mà lại có binh phù của ta? Nếu cái binh phù đó là giả, quân tướng phòng giữ Huỳnh Sơn Quan chắc chắc sẽ không để hắn thông hành. Trừ phi binh phù trong tay Lưu Sấm là thật...nghĩ đến đây, Hạ Hầu Uyên mới giật mình lạnh toát. Y đột nhiên ý thức được, nếu binh phù trong tay Lưu Sấm là thật, không phải đã chứng minh bên cạnh y đã có gian tế do Lưu Sấm an bài sao? Nhưng sau khi xem xét số lượng binh phù, thấy không có bị mất cái nào. Điều này khiến cho Hạ Hầu Uyên cảm thấy vô cùng hoang mang, chỉ có điều chuyện cho tới bây giờ, y đã không kịp nghĩ tiếp. Y vội vàng dẫn dắt binh mã, thẳng tiến đến Huỳnh Sơn quan.

Sau khi hỏi thăm tình hình ở Huỳnh Sơn quan, Hạ Hầu Uyên không dám dừng lại, truy kích thẳng đến huyện Mật. Vào giờ dần, khi y đến được huyện Mật, mới biết được Lưu Sấm nhận được sự trợ giúp của một viên tướng phòng giữ Huỳnh Sơn quan, vào khoảng giờ Mão, đã vượt qua bến Vị Thủy.

Binh phù đó, nhất định là giả! Nói cách khác, tên quân hầu mà Lưu Sấm lấy đi ở Huỳnh Sơn quan, chính là bộ khúc của Lưu Sấm.

Hạ Hầu Uyên vội vàng hỏi tiếp:

- Nếu bọn chúng muốn thông qua bến, phải có binh phù?

Tướng phòng giữ bến Vị Thủy vội vàng nói:

- Những người đó cầm trong tay binh phù của Tư Không phủ, cho nên mạt tướng không dám ngăn trở.

Binh phù của Tư Không phủ?

Hạ Hầu Uyên rõ ràng là có chút hồ đồ rồi…

Lẽ nào, Hứa Đô cũng có mật thám của Lưu Sấm hay sao? Hắn mới đến Hứa Đô không lâu, mà đã có thể lập được mối quan hệ lớn tới vậy sao? Thậm chí, ngay cả Tư Không phủ, cũng bị hắn thâm nhập?

Hạ Hầu Uyên càng nghĩ, càng cảm thấy sợ hãi. Trách không được Chủ công lại kiêng kỵ Lưu Sấm như vậy, người này quả nhiên là nhiều mưu kế, nếu không diệt trừ hắn, sau này ắt sẽ thành họa lớn.

Nghĩ đến đây, Hạ Hầu Uyên càng kiên định ý nghĩ muốn giết chết Lưu Sấm của mình. Y lại phái người đi tới Hứa Đô, đem tình hình thông báo cho Tuân Úc, rồi sau đó đưa binh mã thẳng đến Toàn Môn quan.

Trong suy nghĩ của Hạ Hầu Uyên, Lưu Sấm có thể nhờ quỷ kế mà thông qua được Huỳnh Sơn quan, nhưng không chắc đã có thể vượt qua được Toàn Môn quan và Thành Cao. Hiện giờ y đuổi theo truy kích, vẫn còn cơ hội đuổi kịp Lưu Sấm, đến lúc đó sẽ trực tiếp giết chết hắn ở phía nam Hoàng Hà…

Hạ Hầu Uyên không dám trì hoãn thời gian, vội vàng đếm đủ một đội kỵ quân, truy kích về phía Toàn Môn quan. Chỉ có điều, khi Hạ Hầu Uyên đến sông Tỵ Thủy thì có thám mã báo lại:

-Tướng quân, việc lớn không xong rồi…phía Toàn Môn quan và Thành Cao đều có khói báo động, chắc hẳn là đã gặp phải tập kích.

Hạ Hầu Uyên kinh ngạc, hỏi vội:

- Có thể thấy rõ là Toàn Môn quan hay là Thành Cao phát khỏi báo động không?

- Hồi bẩm tướng quân, là cả hai nơi cùng lúc xuất hiện khói báo động.

Hạ Hầu Uyên hít sâu một hơi, nếu là cả hai nơi cùng xuất hiện khói báo động, điều đó nói lên, Toàn Môn quan đã bị phá, bằng không mà nói, Thành Cao cũng không cần phải phát khói báo động, Thái Dương chỉ cần xuất binh cứu viện là được. Nếu hai nơi đồng thời có khói báo động xuất hiện, điều đó không phải nói rằng, Thành Cao bị tập kích hay sao?

Thái Dương người này tính tình điềm đạm, chắc chắn sẽ ngăn được Lưu Sấm lại.

Trong lòng Hạ Hầu Uyên chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Thái Dương có thể nhìn thấy được quỷ kế của Lưu Sấm, từ Trường Xã đến Thành Cao, gần như là công phá ba cửa. Thái Dương tuy rằng tuổi đã cao, đã đi cùng Chủ công bao lâu nay, sự thành thật thì không cần nói, nhưng có thể ngăn cản được Lưu Sấm không? Hạ Hầu Uyên lại thấy không có khả năng đó lắm…Dù sao tên Lưu Sấm đó ngay cả Tào Tháo còn phải kiêng nể.

Nhưng, hiện giờ muốn nói gì cũng không kịp nữa rồi! Hạ Hầu Uyên chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Thái Dương, mong ông ta có thể ổn định thế cục. Y xuất bộ tiếp tục truy kích, khi trời sắp tối, thì đến được Toàn Môn quan.

- Phía Thành Cao tình hình thế nào?

Hạ Hầu Uyên kéo một gã quân tướng Toàn Môn quan, lớn tiếng hỏi. Tên sỹ quan kia có vẻ mất hồn mất vía, nghe câu hỏi của Hạ Hầu Uyên, y run giọng đáp:

- Thành Cao, Thành Cao đã bị phá!

- Cái gì?

Hạ Hầu Uyên vô cùng kinh hãi:

- Lẽ nào Thái Dương cũng không thể ngăn nổi Lưu Sấm sao? Vậy hắn có bao nhiêu binh mã?

Nếu Thành Cao bị phá, đó là quan thứ tư rồi. Trong lòng Hạ Hầu Uyên có chút hoảng sợ, nếu ngay cả Thành Cao mà Lưu Sấm cũng công phá, chẳng lẽ kẻ này là một yêu nghiệt sao?

Quan quân kia nói:

- Tên tặc nhân đó đã mặc giáp của quân ta vào, giả mạo bại quân, đòi mở cửa Thành Cao…Thái tướng quân nghĩ đến Toàn Môn quan gặp nguy hiểm, cho nên ra khỏi thành chuẩn bị cứu viện. Nào biết được kẻ đó hung tàn, Thái tướng quân mới vừa ra khỏi thành, đã bị y chém chết, Thành Cao cũng bị phá.

Sau khi Hạ Hầu Uyên nghe xong, liền lặng thinh không nói lên lời. Lúc này, trời đã tối hẳn, y nghiến răng nghiến lợi nói:

- Truyền lệnh của ta, lập tức cùng ta truy kích kẻ địch, tuyệt đối không thể để chúng qua sông.

*****

Đoàn người Lưu Sấm đến bến sông Hoàng Hà, thấy nước chảy cuồn cuộn. Nước sông chảy xiết, hai bên bờ sông lại càng không có thuyền đò gì.

Nếu dựa theo kế hoạch, Đỗ Kỳ đáng ra phải chuẩn bị đò chờ ở chỗ này mới phải. Nhưng hiện giờ, hai bên bờ không hề thấy một bóng người nào, khiến Lưu Sấm trong lòng vô cùng lo lắng.

- Khổng Minh, tìm được Đỗ Bá Hầu chưa?

Vẻ mặt của Gia Cát Lượng cũng vô cùng lo lắng, lần này thoát khỏi Hứa Đô, đã đến quan ải cuối cùng rồi.

Nếu bên Đỗ Kỳ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ khiến củi ba năm thiêu một giờ. Gã biết rõ, hiện thời thời gian cũng không còn nhiều…lần này bọn họ một phát vượt bốn quan ải, chính là dựa vào tập kích bất ngờ. Không nên thấy Lưu Sấm đã giết hai tên chủ tướng Tào quân tại Toàn Môn quan và Thành Cao, thực ra hắn biết không lâu đâu Tào quân sẽ kịp phản ứng lại.

- Tiếp tục tìm kiếm!

Gia Cát Lượng trầm giọng nói:

- Đỗ Bá Hầu tuyệt đối không có chuyện phản chiến khi lâm trận, hiện giờ cha con gã đều nằm trong tay Nguyên Phục, sao có thể phản bội được?

Vậy nên, Phi Hùng thiết vệ lập tức rẽ hai hướng đi tìm. Theo giao hẹn trước đó, Đỗ Kỳ nên giấu thuyền ở bên cạnh bến. Nhưng đã tìm hồi lâu mà không hề thấy tung tích của Đỗ Kỳ, trong lòng Lưu Sấm cũng cảm thấy lo âu.

- Công tử, Toàn Môn quan và Thành Cao xuất hiện khói báo động.

Khói báo động cùng nhau, nói rõ Tào quân đã lấy lại bình tĩnh, bọn họ phát ra khói báo động, chắc hẳn Tào quân rất nhanh thôi sẽ đến đây.

Nhưng, Đỗ Kỳ đâu? Người này hiện giờ đang trốn nơi nào?

Đúng lúc này, chợt nghe thấy có người lớn tiếng gào lên:

- Công tử mau nhìn, hình như có con thuyền đang hướng về bên này.

Lưu Sấm vội vàng đi đến bến, nhìn về phía tên quân tốt đó chỉ…Chỉ thấy thượng du Hoàng Hà xuất hiện hơn ba mươi chiếc thuyền, chậm rãi lái tới.

- Là Đỗ Kỳ sao?

Trong lòng Lưu Sấm cảm thấy căng thẳng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.