Hán đế nào nghĩ đến Tào Tháo sẽ mời y săn bắt.
Thông thường mà nói, con cháu Thiên gia từ nhỏ đã giáo dục dạy bảo, trong đó cũng có thuật cưỡi ngựa bắn cung. Nhưng thời đại Hán đế xuất thế, thật là không đúng lúc. Y sinh ra không được bao lâu, liền gặp phải chiến loạn Hoàng Cân, rồi sau đó bị cuốn vào tranh đấu trong triều đình. Đến thời điểm y đến tuổi có thể học tập, Linh Đế bằng hà, thập Thường Thị làm loạn, Đổng Trác họa loạn triều cương. Hán Đế như nước chảy bèo trôi, bị người khác kèm cặp, đối đãi như con rối, từ Lạc Dương đến Trường An, từ Trường An đến Lạc Dương, cuối cùng thì đến Hứa Đô này. Cho nên, Hán Đế chưa bao giờ được chân chính giáo dục, một mực bộn bề việc đấu tranh.
Thuật cưỡi ngựa bắn cung, Hán Đế hiểu sơ sơ, lại không tính là tinh thông. Mà Tào Tháo một đời chiến trên lưng ngựa, thuật cưỡi ngựa bắn cung tinh xảo, vượt xa không phải Hán Đế có thể sánh bằng. Đối với lần đánh cuộc như thế này, Hán Đế vốn không muốn nhận, nhưng không đợi y cự tuyệt, Tào Tháo đã cao giọng hô to:
- Bệ hạ muốn cùng các chư hầu hưởng vui lạc, biểu hiện ra năng lực cưới ngựa bắn cung, dương danh Đại Hán ta hùng phong.
Trong phút chốc, trường săn bắn truyền đến tiếng hoan hô như núi thở sóng gào thét. Một con nai con bị kinh sợ, từ trong rừng chạy xông ra, chạy thẳng đến loan giá.
Lúc này Hán Đế đã như đâm lao rồi phải theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3197132/quyen-1-chuong-261-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.