Chương trước
Chương sau
Lưu Sấm và Mã Siêu trò chuyện rất vui vẻ!

Khiêu khích của Hạ Hầu Mậu, chẳng những không khiến cho trong lòng hai người sinh ra khúc mắc, ngược lại càng kéo gần Mã Siêu thêm một bước. Xem ra, Lưu Sấm tuy là tôn thất, nhưng với hắn trò chuyện, cũng giống như là hai người đều cùng xuất thân, một người thì tử nhỏ lưu lạc nhân gian, một người thì không được gia phụ sủng ái, hơn nữa Lưu Sấm còn cố ý đón ý nói hùa theo, cũng khiến cho Mã Siêu càng thêm có thiện cảm tốt đối với Lưu Sấm, thỉnh thoảng lại bật cười sảng khoái … Lưu Sấm rất rõ ràng, hiện tại còn chưa phải thời điểm mượn sức Mã Siêu. Nhưng như vậy cũng không gây trở ngại giao lưu giữa hắn và Mã Siêu, có thể sớm hơn một chút tạo dựng quan hệ, đối với tương lai mà nói, cũng là một chuyện tốt.

Đêm xuống, trong hoàng thành đèn đuốc sáng trưng.

Trong Kim Loan Bảo Điện lại càng náo nhiệt, ồn ào, theo tiệc rượu bắt đầu, văn võ bá quan đều ngồi vào vị trí.

Chỉ có điều, Lưu Sấm và Mã Siêu là hai thân phận khác nhau, địa vị cách xa khá lớn, cho nên Mã Siêu không thể vào điện uống rượu, chỉ có thể đứng ở ngoài điện.

Kể ra, đừng nói là Mã Siêu, cho dù là Mã Đằng cũng chỉ là một tạp hiệu tướng quân, lần này vào kinh diện kiến thiên tử, được Tào Tháo đề cử làm chức Quảng Võ tướng quân, từ phẩm cấp mà nói, cũng cùng cấp với Lưu Sấm.

Nhưng Lưu Sấm là Hoàng thúc đại Hán, thêm nữa là Bắc Hải tướng, Quán Đình Hầu. Cho nên ở trong yến tiệc, Lưu Sấm là ngồi ở hàng thứ nhất, mà Mã Đẳng chỉ có thể ngồi ở hàng thứ ba. Tuy nhiên, Lưu Sấm lại cảm thấy rất không thoải mái, bởi vì ngồi ở xung quanh hắn đây, phần lớn là một đám lão thần của Hán thất. Lưu Sấm vẫn còn trẻ, ngồi cùng một đám lão thần, rõ ràng là vô cùng chướng mắt. Làm gì được đây, ai bảo hắn địa vị cao, chỉ có thể ngồi tại chỗ này.

Vị trí của Lưu Bị ở hàng thứ hai, cách Lưu Sấm một khoảng khá xa. Nhìn thấy Lưu Sấm ngồi ở hàng thứ nhất của bàn tiệc, sắc mặt y âm hiểm bất định, trong mắt lộ ra một vẻ ghen ghét.

Vị trí đó, đáng ra phải là của ta.

Không biết tại sao, trong lòng Lưu Bị có một cảm giác rất mãnh liệt. Vị trí mà Lưu Sấm đang ngồi, đáng ra phải thuộc về y. Trong lòng y càng thêm căm hận Lưu Sấm, có điều y cũng biết, nỗi căm hận này không nên có, nhưng mà thực tế thì vẫn không thể tiêu trừ nó. Lưu Bị lấy thân phận là Dự Châu Mục, nếu giành được tên gọi Hoàng thúc đại hán, đích thực có thể ngồi ở vị trí hàng thứ nhất.

Nhưng chỉ vì sự xuất hiện của Lưu Sấm, lại khiến cho Lưu Bị chỉ đạt được thân phận tôn thất, không có được danh hiệu Hoàng thúc, tự nhiên là không bằng được Lưu Sấm.

- Huyền Đức Công, mời uống.

Lưu Bị trong lòng chấn động, sắc mặt lập tức khôi phục bình thường, rồi hiện lên một chút ôn hòa tươi cười. Y nhấc chén thanh đồng lên, cúi đầu quay người sang, là Trần Khuê ngồi bên cạnh, lập tức khẽ mỉn cười:

- Hán Du Công, mời.

- Ha ha đêm nay, e rằng sẽ rất náo nhiệt.

- Ồ? Lưu Bị ngẩn ra, kinh ngạc hỏi:

- Hán Du Công, sao lại nói vậy?

- Hôm nay bệ hạ ở Dục Tú đài tế thiên, ta thấy Tào Công dường như có chút không vui. Phỏng chửng đêm nay, Tào Công sẽ có hành động, nhưng mặc kệ là chuyện gì xảy ra, mong Huyền Đức Công đừng nói ra, chỉ cần yên lặng theo dõi kỳ biến.

Lưu Bị vội vàng nói lời tạ ơn Trần Khuê, hai ngươi uống thêm chút rượu, bàn tán xì xào lên. Mà ngồi trên đan bệ, Hán đế tâm tình soáng khoái, liến uống khá nhiều, ngà ngà đã có chút say say rồi.

Đúng lúc này, Tào Tháo đột nhiên đứng dậy, đi đến dưới đan bệ, hướng về Hán đế xuất ra kiến nghị, vào mùng mười tháng giêng, đi Hứa Điền đả vi.

Cái gọi là đả vi, chính là đi săn. Hán đế vốn có chút men say, đối với kiến nghị bất thình lình của Táo Tháo, cảm thấy có chút trở tay không kịp, liền mở miệng trả lời:

- Đi săn, e là không đúng đắn.

Mà Tào Tháo thì lớn tiếng nói:

- Bệ hạ, thời cố đế vương, xuân sưu hạ miêu thu tiển đông thú (ý nói bốn mùa đều ra đi săn),bốn mùa xuất ngoại. Dùng vũ dũng biểu hiện khắp thiên hạ, mà này, đúng là lúc bốn bề hỗn loạn, thân là một đế vương, càng phải biểu hiến khí khái vũ dũng, trấn áp tứ phương, hiện tại lấy đi săn làm bài học.

- Việc này …

Trên mặt Hán đế lộ ra vẻ do dự. Cảm giác say giờ đã lập tức tiêu tan, y mơ hồ cảm giác được, cái mà gọi là đi săn của Tào Tháo, e rằng không đơn giản như lời lão nói.

Trong lòng y nhất thời cảm thấy chút bất lực khi ngồi trên Kim Loan Bảo Điện, Hán đế chỉ hướng ánh mắt đảo qua các quần thần đang lặng ngắt như tờ, trong lúc đó ánh mắt sáng lên, Hán đế nhìn thấy Lưu Sấm đang ngồi trong tiệc rượu, hồn nhiên như không, uống rượu, ăn thịt tự nhiên, trên khuôn mặt biểu lộ thần sắc bình thản.

Nếu là lúc trước, trẫm có lẽ sẽ lo sợ cho tôn thất văn hư yếu nhược, nay đã có Phi Hùng, trẫm sao có thể sợ ngươi? Thêm nữa, Tào Tháo là người hăm dọa, khiến Hán đề cũng khó có thể khước từ.

Vì thế sau khi y giả vờ trầm ngâm, liền mở miệng nói:

- Nếu Tư Không đã kiên trì như vậy, vậy thì mùng mười đi săn, còn thỉnh Tư Không tồn nhiều tâm tư.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Cũng bởi vì Tào Tháo bất thình lình đề nghị, khiến cho không khí yến tiệc lập tức phát sinh biến hóa.

Mọi người đang suy đoán Tào Tháo nói xuân sưu (lục soát vây bắt) có dụng ý như thế nào, mà biến hóa của không khí khiến tâm tình Hán đế có thêm chút nặng nề, cũng vì vậy mà cảm thấy có chút thấp kém. Nhiều tôn thất như vậy, cuối cùng thì có mấy người dựa vào được đây. Lại chỉ có thể nương nhờ vào Lưu Sấm, cũng khó trách, sau khi trải qua việc Đổng Trác làm loạn, lực lượng tôn thất sớm đã bị suy yếu, nếu không sao để các chư hầu các phương mọc lên như rừng.

Nghĩ tới đây, Hán đế cảm thấy buồn tẻ, vô vị, liền hạ chỉ tan tiệc rượu. Lưu Sấm còn ăn chưa đủ no, thấy yến tiệc tàn, cũng vội đứng dậy cáo lui. Hắn không lại đi tìm Mã Siêu nói chuyện, cũng không cùng Mã Đằng hàn huyên, bởi vì Lưu Sấm hắn biết rằng, giữa phụ tử Mã Đẳng dường như có gì đó ngăn cách, hắn cho rằng, Mã Đằng sớm muộn gì cũng chết, căn bản không có gì đáng để ý, cái hắn xem trọng là Mã Siêu, mà hắn sẽ không tham gia vào sự tình của hai phụ tử họ.

- Huyền Đức Công, mười ngày sau sẽ là lúc ngươi nổi danh rồi. Lần này đi săn cũng là cuộc đua biểu hiện dũng lực của bệ hạ và Tào Công, nếu Huyền Đức Công có thể có thu hoạch, nhất định có thể được thiên tử coi trọng. Chỉ là về ''độ'' sinh ra phải có phần nắm chắc … Ta tin tưởng với tài cán của Huyền Đức Công, nhất định có thể nắm giữ thỏa đáng.

Muốn ở trước mặt thiên tử dương danh, mà lại không quá đắc tội Tào Tháo.

Sau khi Lưu Bị cùng phụ tử Trần Khuê chia tay, trong lòng nói thầm, rồi tự mình quay về nhà.

Mà Lưu Sấm sau khi về nơi nghỉ, lại lâu lâu sau cũng không thể bình tĩnh lại. Ở trong trí nhớ của hắn, trận săn bắt này hình như chỉ xuất hiện trong Tam Quốc Diễn Nghĩa và trong dã sử, còn trong Tam Quốc Chí cũng không văn tự nào ghi lại. Vốn tưởng rằng cuộc đi săn bắt tại Hứa Điền chỉ là một câu chuyện được hư cấu, không ngờ tới, lại là một tồn tại chân thực, khiến hắn hoặc nhiều hoặc ít cảm thấy giật mình.

Nhưng, thế thì đã sao? Lần đi săn bắt này nói đúng hơn cũng chỉ là một cuộc dò xét của Tào Tháo, việc này không phải việc mà Lưu Sấm có thể thay đổi được. Nếu đã không thể ngăn cản, vậy thì đơn giản là đứng qua một bên … Hắn cũng muốn nhân cơ hội này thử xem giới hạn của Tào Tháo một chút, xem lão có thể nhẫn nại đến mức nào.

Tin tức ở Hứa Điền săn bắt vào ngày hôm sau đã truyền khắp Hứa Đô. Tướng lĩnh quân Tào từng người từng người đều xoa tay nóng lòng muốn thử … Mùng ba tháng giêng, Gia Cát Lượng, Thái Sử Hanh, Tiêu Lăng dưới sự bảo hộ của ba trăm Phi Hùng Kỵ, bình an đến được Hứa Đô. Lưu Sấm lệnh cho Hạ Hầu Lan đón bọn họ đến phủ đệ ở Bắc Hứa, cũng sai Đỗ Kỳ an bài trước xong rồi, cho nên sau khi Phi Hùng Kỵ vệ sĩ đến nơi, liền thuận lợi tiến vào Lưu phủ.

- Khổng Minh, tình hình trong nhà có ổn?

Gia Cát Lượng và Thái Sử Hanh liền trú tại dãy thứ tư trong phủ. Cũng vào dãy nhà đó, còn có một trăm Phi Hung Kỵ thiết giáp vệ sĩ … Tiêu Lăng, Hạ Hầu Lan và Đỗ Kỳ cùng nhau ở dãy nhà thứ ba của đình viện, hình thành một tầng lớp cực có hệ thống phòng ngự.

Lưu Sấm đưa Gia Cát Lượng đến thư phòng, liền gấp gáp không chờ được mà hỏi tình hình ở Bắc Hải. Hai năm không gặp Gia Cát Lương, nhìn qua đã trưởng thành và chững chạc hơn nhiều, nghe thấy Lưu Sấm hỏi, y vội vàng hồi đáp:

- Mạnh Ngạn ca ca không cần lo lắng, tình hình ở nhà tất cả đều tốt, tuy rằng lúc đầu có chút không ổn định, nhưng có Đại Dã thúc phụ trấn thủ, lại có Bộ tiên sinh bọn họ phò tá, rất nhanh liền ổn định lại, đại dã thúc phụ còn nhân cơ hội này, chém giết một ít kẻ gây rối, cho nên ở nhà tất cả đều bình thường.

Khi đệ rời khỏi nhà, Vu Cấm đã rời khỏi Lang Gia quốc, để Tang Bá tiếp nhận.

Lã Càn cũng đình chỉ công kích, lui trấn thủ đường Lâm Nhạc sơn … Theo lời Mạnh Ngạn ca ca phân phó, Trường Văn tiên sinh và Quý Bật tiên sinh đã rời khỏi Bắc Hải Quốc, đi sứ đến Kỳ Châu. Nhưng theo đệ suy đoán, trong thời gian ngắn sẽ không có tin tức tốt gì truyền đến, nghe nói Viên Thiệu hiện nay đóng quân tại U Châu, đang cùng Công Tôn Toản quyết chiến, cho nên không thể nhanh mà có được tin hồi báo.

Nhưng mà, cảm giác vị Đại công tử ở Tề quận kia có hứng thú đối với Bắc Hải và Đông Lai, Quý Bật tiên sinh và Tân Bình Tân Trọng Trị đã liên lạc với nhau, tin rằng Tân tiên sinh nhất định sẽ đến viện trợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.