Dịch quan vốn đã chuẩn bị lui ra, không ngờ Lưu Sấm lại đột nhiên hỏi đến. Y đầu tiên là ngẩn ra, chợt khom người nói:
- Tiểu nhân họ Đỗ tên Kỳ, là người Kinh Triệu.
Đỗ Kỳ?
Một cái tên nghe rất xa lạ.
- Xem khí khái của ngươi, dường như là người đọc sách, tại sao lại ở đây làm một dịch quan nhỏ nhoi?
- Chuyện này…
Trên mặt Đỗ Kỳ lộ ra vẻ xấu hổ, cúi đầu không biết trả lời thế nào.
Lưu Sấm thấy y không muốn mở miệng, cũng không có ép hỏi:
- Như vậy đi, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ làm việc bên cạnh ta, không biết ngươi có bằng lòng hay không?
Đỗ Kỳ nghe vậy, liền vội vàng khom lưng đồng ý. Lưu Sấm cười cười, liền cất bước đi vào trong phòng. Nhưng đi vài bước, hắn đột nhiên lại dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía bóng lưng của Đỗ Kỳ, trên mặt hiện ra một nét cổ quái.
- Công tử, chẳng lẽ người này có điểm cổ quái?
Hạ Hầu Lan vội vàng tiến lên, thấp giọng hỏi
Lưu Sấm khoát tay áo:
- Hành Nhược, đi hỏi thăm một chút, người này sao nhìn không quen mặt chút nào?
Hạ Hầu Lan vội vàng nghe lệnh rời đi, Lưu Sấm thì về thẳng phòng.
Đỗ Kỳ... Hắn cảm giác đối với cái tên này có chút ấn tượng. Tuy nhiên hắn có ấn tượng với cái tên Đỗ Kỳ này phần nhiều vì một người khác. Sau khi Tây Tấn lập quốc, Thục quốc đã tan rã, chỉ còn Ngô quốc an phận ở Giang Đông, dựa vào địa hình hiểm yếu mà chống đỡ. Khi đó Trấn Nam đại tướng quân thỉnh cầu xuất binh chinh phạt Đông Ngô, chỉ cần một đòn phá địch, là một nhân vật quan trong khi Tây Tấn thống nhất thiên hạ: Đỗ Dự, là con trai của Đỗ Thứ, mà phụ thân của Đỗ Thứ chính là Đỗ Kỳ. Lưu Sấm cũng có chút phân vân, không biết chừng Đỗ Kỳ này lại là ông nội của Đỗ Dự?
Hạ Hầu Lan rất nhanh đã hỏi thăm rõ ràng lai lịch của Đỗ Kỳ
- Người này là đầu năm nay từ Kinh Châu đến. Thời gian trước, vợ y ở nhà sinh con cho nên y xin phép về nhà chăm sóc vợ con, hôm nay mới đến tiếp tục nhiệm vụ. Nhà y ngụ ở Đả Cốc Trường, nghe nói cuộc sống cực kỳ nghèo khó, thậm chí cả tiền mua thức ăn tẩm bổ cho thê tử cũng không có. Vốn dĩ y có thể chờ năm sau mới đến, nhưng vì trong nhà túng quẫn nên mới lên sớm như vậy. Công tử, ta thấy người này hẳn là không có vấn đề gì.
Lưu Sấm nghe được liền hỏi:
- Có biết con hắn tên là gì không?
- Ồ, cái này ta cũng hỏi qua, hình như là đặt tên rồi, chỉ là một chữ Thứ, … gọi là Đỗ Thứ.
Mắt Lưu Sấm hơi híp lại, lập tức cảm thấy vô cùng hứng thú với Đỗ Kỳ. Cha của Đỗ Dự mới chào đời. Trời mới biết ngày tháng năm nào mới có thể xuất thế, nhưng Lưu Sấm cảm thấy nếu có thể bồi dưỡng được một nhân vật như Đỗ Dự thì gia đình ấy quả không đơn giản. Nói thật, Đỗ Thứ cũng tốt, Đỗ Kỳ cũng vậy, hắn cũng không phải quá thông tỏ nhưng sách sử ghi lại, Đỗ Dự sinh ra trong gia đình quan lại hay nói cách khác, y xuất thân không hề tầm thường. Đỗ Kỳ, người này xem ra cũng không phải hạng đầu đường xó chợ.
Lưu Sấm đột nhiên lại càng hứng thú với Đỗ Kỳ hơn.
Vì thế sau khi trầm ngâm một lát, hắn đột nhiên nói:
- Hành Nhược, chút nữa đi mua chút rượu và đồ ăn, cùng Đỗ Kỳ hàn huyên một chút. Nhớ rõ, mua nhiều thịt và đồ ăn chín, sau khi ăn xong để Đỗ Kỳ mang về nhà. Loại người như y, dù ngươi có đưa tiền đưa vật, y cũng chưa chắc đã cảm kích, cho nên cũng không cần cố ý giúp y. Hai ngày này, ngươi hãy tiếp xúc với y nhiều hơn rồi về nói cho ta biết, y là người như thế nào.
Hạ Hầu Lan tuy là kẻ vũ phu nhưng cũng không phải kẻ luyện võ tầm thường. Lúc trước khi y bái sư học nghệ, cũng từng đọc qua binh pháp, học qua một ít văn chương.
Lưu Sấm để Hạ Hầu Lan tiếp xúc với Đỗ Kỳ, cũng sẽ không lộ ra hắn đang cố tình để ý.
Hắn cũng muốn biết, Đỗ Kỳ hiện nay rốt cuộc là có cách nghĩ thế nào…
Sắc trời tối dần. Lưu Sấm thay một bộ y phục, cùng hai mươi thiết giáp vệ binh rời khỏi dịch trạm.
Chung Diêu cho gọi, hắn không thể không đi Nói thật, từ sau khi hắn đi vào Hứa Đô, Chung Diêu chưa từng đến tìm hắn. Lưu Sấm cũng biết, Chung Diêu lo lắng Tào Tháo sẽ sinh ra nghi kỵ lòng trung thành của ông, nhưng trong lòng vẫn là vô cùng bất mãn. Từ điểm này có thể nhìn ra, Chung Diêu cẩn thận chặt chẽ, tuyệt không đến nhờ vả được.
Nếu Lưu Sấm đắc thế… thì Chung Diêu có thể là nơi dựa vào được.
Nhưng hiện tại... Lưu Sấm mặc dù bất mãn với Chung Diêu nhưng cũng không thể không đến dự tiệc. Trời mới biết Chung Diêu tìm hắn có chuyện gì? Cho dù là không vui vẻ gì nhưng Lưu Sấm biết, vào lúc này, hắn không thể đối nghịch với Chung Diêu được.
Phủ đệ của Chung Diêu cũng cách không xa Tư Không phủ. Sau khi đi qua đường cái Ngọ Môn, qua Chương Hoa lầu liền đến khu nhà hào hoa của Chung phủ. Lưu Sấm dẫn theo người đang chuẩn bị đi theo hướng Chung Hoa lầu, lại không ngờ phía trước đột nhiên hỗn loạn, từ cuối con phố dài xuất hiện một đội binh mã.
Ánh tà dương hạ về phía Tây, bao phủ đường Ngọ Môn trong một mảnh tàn đỏ. Một đạo nhân mã cực kỳ hùng tráng, khoảng ba trăm người, ngựa cùng một màu, trường mâu, khôi giáp sáng chói. Giữa đội ngũ có một thanh niên hai mươi tuổi, đầu đội mũ sư tử sáng chói, đỉnh mũ trang trí bằng lông sói trắng rất bắt mắt. Một thân áo gấm, ngoài khoác ngân giáp, quàng một chiếc áo choàng đỏ chói, cưỡi trên ngựa Ô Truy, oai hùng phi phàm.
Lưu Sấm dẫn Phi Hùng Kỵ vệ sĩ thúc ngựa đến ven đường, nhường ra một con đường. Hắn chăm chú quan sát, chỉ thấy trong đội ngũ có một lá cờ lớn, trên viết năm chữ rất to “An Địch Tướng Quân Mã”. Chữ “Mã” kia trong ánh tà dương vô cùng bắt mắt.
Lưu Sấm nhìn thấy liền ngẩn ra, An Địch tướng quân?
Hắn không kìm nổi hỏi:
- Đây là hộ vệ nhà nào?
- Đây là thuộc quân Tây Lương Mã Đằng!
- À?
Lưu Sấm ngạc nhiên, vội nhìn lại đội ngũ kia, quả nhiên ngoài thanh niên kia, hắn còn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo giáp, nhảy xuống ngựa, ước chừng cao hơn tám thước, vai rộng rãi eo thon, tướng mạo hùng tráng.
Tây Lương Mã Đằng?
Lưu Sấm hít sâu một hơi, không kìm nổi lại hỏi:
- Võ tướng trẻ tuổi kia là ai?
Có hộ vệ đi xuống hỏi thăm một chút, liền trở về bẩm báo nói:
- Công tử, người kia là con trai cả của Mã Đằng, Tây Lương Cẩm Mã Siêu!
Phụ tử Mã Đằng, Mã Siêu không ngờ lại đến Hứa Đô?
Lưu Sấm mày nhăn lại, gật nhẹ đầu
Xem ra Hứa Đô này không hề bình lặng… Lưu Bị đến đây, phụ tử Mã Đằng cũng tới… Ha ha, chỉ sợ không tránh được một hồi long tranh hổ đấu
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy dường như có người nhìn trộm hắn, đột nhiên ngẩng đầu.
Người nhìn hắn chính là viên tiểu tướng áo bào ngân giáp. Trong nháy mắt ánh mắt hai người chạm nhau, Lưu Sấm rõ ràng cảm nhận được trong mắt ngân giáp tiểu tướng ẩn chứa chiến ý nồng đậm.
Mã Siêu?
Lưu Sấm đột nhiên mỉm cười! Hắn cũng không hề trốn tránh ánh mắt của đối phương, ngược lại nhìn về phía ngân giáp tướng quân khẽ gật đầu, trên mặt hiện ra ý cười thản nhiên.
Ngân giáp tướng quân ngẩn ra, cũng theo bản năng gật đầu ra hiệu. Y không biết Lưu Sấm, nhưng vừa rồi y nhạy bén cảm nhận được Lưu Sấm không hề tầm thường. Y cũng là võ tướng trung kỳ Luyện Thần nên cảm quan cực kỳ nhạy bén. Ngựa Tượng Long mà Lưu Sấm đang cưỡi, cho dù là Ô Truy cũng khó có thể to lớn tuấn mạo đến vậy. Tất cả lực cảm thấu xuất từ trên người hắn, càng khiến cho ngân giáp tướng quân có một loại kích động muốn quyết đấu. Nhưng đây là phố xá sầm uất, y cũng không thể tùy ý làm bừa. Cho nên trong lòng tuy có chút tiếc nuối, nhưng y vẫn tin tưởng không bao lâu nữa, có thể gặp lại đối phương.
Lưu Sấm gật đầu với y, y cũng theo bản năng đáp lễ. Không phải là do y biết Lưu Sấm, mà là một loại bản năng kính trọng đối với cường nhân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]