Chương trước
Chương sau
Ngày 28 tháng 12 năm Kiến An thứ ba, Hán đế triệu kiến Lưu Sấm ở Thừa Quang điện.

Lưu Sấm cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vị Hiến đế đại danh đỉnh đỉnh trong lịch sử này. Y bằng tuổi với Gia Cát Lượng, cực kì tuấn tú. Chỉ có điều Hiến đế mới mười tám tuổi nhưng vừa nhìn đã có một cảm giác cực kì tang thương không nói nên lời. Cũng khó trách, vị hoàng đế mười tám tuổi này từ nhỏ đến lớn đã trải qua bao sóng gió, khiến cho người ta có một cảm giác già nua, không hề mang sức sống của một thiếu niên.

Nghĩ lại một đời của vị Hán đế này cũng tràn ngập bi thương. Thân mẫu là Dương quý nhân, sau khi sinh hạ y liền chết một cách bí ẩn. Sau này rất nhiều người cho rằng nàng đã chết dưới tay hoàng hậu. Cho nên, Hán Đế từ nhỏ bị Đổng thái hậu thu nhận nuôi dưỡng, tuổi còn nhỏ đã cuốn vào cuộc phân tranh lập thái tử. Đáng tiếc, Thiếu đế Lưu Biện lúc đó Đại tướng quân, Hán đế đương nhiên không có khả năng tranh chấp với Thiếu đế.

Không ngờ đến loạn Thập Thường Thị, Đổng Trác vào kinh thành. Hán đế được Đổng Trác nâng đỡ, lập tức trở thành hoàng đế, cùng Đổng Trác dời đô đến Trường An. Sau khi Đổng Trác chết, Lý, Quách phân tranh… Hán Đế lại một lần biến thành con rối chịu sự khống chế của Lý, Quách. Sau khi Lý, Quách phản bội, Hán đế ở phía đông ra Hàm Cốc Quan. Vốn tưởng rằng từ nay sóng yên biển lặng, kết quả là lại bị Tào Tháo lợi dụng Thiên Tử để ra lệnh cho chư hầu, từ Lạc Dương dời đô đến Hứa Đô, vẫn làm một con rối như trước.

Nghĩ cho cùng thì Hán đế kiếp này thật đáng thương, luôn làm một con rối bị người ta thao túng.

Bên trong nụ cười của y lộ ra một tia dối trá. Tuy rằng che giấu vô cùng tốt nhưng Lưu Sấm vẫn như trước cảm nhận được sự lãnh khốc đằng sau nụ cười ấy.

Đúng vậy, chính là lãnh khốc!

Hán Đế Lưu Hiệp rất khôi ngô, mi thanh mục tú, dáng vẻ bất phàm. Đôi mắt y dài nhỏ, trông như mắt rắn, ác nghiệt mà vô tình. Bờ môi của y rất mỏng, lại càng thể hiện sự khắc nghiệt. Trên thực tế, y cũng đích thật là một kẻ lãnh khốc. Vương Doãn cúc cung tận tụy với y là vậy, nhưng khi bị Lý, Quách bức bách, Hán Đế không chút do dự liền đẩy Vương Doãn ra để dẹp đi lửa giận của Lý Thôi, Quách Dĩ.

Lưu Hiệp kéo tay Lưu Sấm, nhìn qua thì rất nhiệt tình. Y một câu hoàng thúc, hai câu Quán Đình Hầu gọi Lưu Sấm, nhưng cũng không khiến Lưu Sấm có đến nửa phần cảm động. Hơn nữa khi Lưu Hiệp triệu kiến Lưu Sấm, Tào Tháo cũng ở một bên. Cho nên hai người cũng không nói chuyện quá thân mật. Hán đế sau khi hỏi thăm một lượt Lưu Sấm cũng không biết nên nói thêm gì.

- Hoàng thúc lần này tiến đến Hứa Đô có kế hoạch gì không?

- Hồi bẩm bệ hạ. Thần còn mong muốn về đến Dĩnh Xuyên, xây dựng lại tổ nghiệp.

Còn có, ta muốn đem phần mộ của phụ thân đến an tang ở Dĩnh Xuyên, coi như là lá rụng về cội. lại không biết bệ hạ có chấp thuận hay không?

Tào Tháo nghe được, con ngươi đảo một vòng, không đợi Hán Đế mở miệng:

- Việc di chuyển phần mồ của Trung Lăng Hầu là chuyện trọng đại. Tấm lòng hiếu thuận của Quán Đình Hầu khiến thần thật cảm động. Chỉ có điều là Quán Đình Hầu về sau còn phải cùng bệ hạ đi đại lễ tế trời ở Dục Tú đài, lúc rời khỏi cũng không hợp lí lắm. Không bằng như vậy, Trung Lăng Hầu năm đó cũng có ân với thần, việc di dời phần mộ của Trung Lăng Hầu về Trường Xã, thần sẽ cho người đi làm. Quán Đình Hầu chỉ cần về Trường Xã là được, không cần xe cộ mệt nhọc, lại có thể trì hoãn đại sự.

‘Đùa nhau à, vất vả lắm mới kéo được ngươi đến Hứa Đô. Nếu như ngươi chạy tới Lạc Dương, nhân cơ hội trốn, chẳng phải là phiền phức to rồi sao?”

Tuy nói Lạc Dương hiện giờ cũng đang bị Tào Tháo khống chế, nhưng nói đến lực độ thì không thể toàn diện như Hứa Đô. Cho nên Tào Tháo tuyệt đối không cho phép Lưu Sấm rời khỏi Hứa Đô. Lão nhất định phải chặt chẽ khống chế Lưu Sấm trong tầm mắt, tránh người này ở bên ngoài gây ra chuyện gì.

Hán Đế nghe nói, ánh mắt sáng lên. Nhưng khi Tào Tháo nói xong, trên mặt chợt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

- Đúng vậy, hoàng thúc còn phải ở lại, ba ngày sau theo trẫm đi đại lễ tế trời, rồi sau đó đi tới thái miếu hiến tế, sao có thể rời khỏi trong lúc này được.

Nhưng chuyện di dời phần mộ của Trung Lăng Hầu cũng là một việc cực kì quan trọng. Vậy xin nhờ Tư Không quan tâm nhiều hơn, mau chóng sắp xếp việc này, chớ để khiến Quán Đình Hầu phải chờ quá lâu.

Tào Tháo vội vàng khom người lĩnh mệnh, rồi sau đó lại liếc mắt nhìn Lưu Sấm, trên mặt hiện ra một nụ cười quỷ dị.

Lưu Sấm vẻ mặt dửng dưng, hướng về Tào Tháo chắp tay nói:

- Như vậy xin kính nhờ Tư Không quan tâm nhiều hơn đến chuyện này.

Xem bộ dạng của hắn giống như không mấy quan tâm đến chuyện này. Cũng khiến cho Tào Tháo trong lòng cực kì tức giận nhưng trên mặt vẫn mỉm cười:

- Là chuyện ta nên làm cả thôi.

Thời gian Hán Đế và Lưu Sấm gặp mặt, tổng cộng không quá ba mươi phút chứ đừng nói đến là bàn luận mấy vấn đề có tính thực tế. Bởi vì Tào Tháo ở bên cạnh nên hai người cũng không có cách nào nói chuyện sâu hơn, đành vội vàng kết thúc câu chuyện Hán thất, Lưu Sấm cáo từ rời đi.

Từ trong Hoàng thành đi ra, Hạ Hầu Lan lập tức đi lên đón. Sau khi Lưu Sấm lên ngựa, mang theo đám người Hạ Hầu Lan rời khỏi Ngọ Môn liền đi thẳng đến đường cái. Nhưng vừa đi đến đường cái, chợt nghe phía sau có người gọi:

- Xin hỏi phía trước có phải Lưu hoàng thúc?

Lưu Sấm ghìm ngựa quay đầy lại, liền thấy một chiếc xe ngựa đang đi tới. Màn xe được kéo lên, chỉ thấy bên trong lộ ra một khuôn mặt tuấn lãng:

- Hạ quan là Trung Tán đại phu Phục Hoàn, lần trước ở ngoài thành Hứa Đô từng nhìn thấy Lưu hoàng thúc, đáng tiếc công vụ bề bộn, vẫn chưa có cơ hội hàn huyên cùng Lưu hoàng thúc. Hôm nay tình cờ gặp mặt, không bằng để hạ quan làm chủ mời hoàng thúc uống rượu.

Phục Hoàn?

Lưu Sấm ngẩn ra, vội vàng xuống ngựa, chắp tay vấn an.

- Được rồi, cứ chọn luôn hôm nay là được.

- Người quốc trượng nói hẳn là Khổng Dung tiên sinh? Hạ quan đầu năm khi ở Cao Mật từng gặp qua y một lần, sau đó Khổng tiên sinh phải đến Nam Sơn thư viện nên ta có rất ít cơ hội gặp mặt y. Lần này khi rời khỏi Cao Mật, Khổng tiên sinh còn phái người đến tiễn, thân thể vẫn rất khỏe mạnh.

Phục Hoàn khẽ mỉm cười, liên tục gật đầu.

Y mời Lưu Sấm lên xe đồng hành, Lưu Sấm cũng không cự tuyệt, liền ném dây cương cho Hạ Hầu Lan, lên xe ngựa của Phục Hoàn.

Không gian bên trong thùng xa rất lớn, bên trong có một tấm án thư, còn có một cái đỉnh bằng đồng thau cao nửa thước khiến tinh thần người ta thêm sảng khoái.

- Hoàng thúc hôm nay ta ngăn đón ngươi là có chuyện muốn nhờ.

- Hả?

- Ta nghe nói, hoàng thúc và Dự Châu Mục Lưu Bị có chút hiểu lầm... Tuy nhiên dù thế nào đi nữa, Lưu Bị cũng là hậu duệ của Trung Sơn Tĩnh Vương, thuộc dòng họ Hán thất, Nay Hán thất suy yếu, triều cương không hưng thịnh, bệ hạ cũng hy vọng chư tôn thất có thể dốc lòng hợp tác phục hưng Hán thất, không biết hoàng thúc thấy thế nào?

Lưu Sấm lập tức trầm mặc!

Chẳng lẽ muốn nói Hán đế muốn nhận Lưu Bị làm hoàng thúc sao? Chớ xem thường cái danh xưng hoàng thúc này, trước kia Lưu Sấm cũng không mấy xem trọng danh hiệu này, nhưng từ khi hắn có được danh hiệu hoàng thúc này liền lập tức hiểu rõ ý nghĩa mà hai từ Hoàng thúc này đại diện, Hoàng thúc chính là đại diện cho chính thống, cho hoàng thất… Mặc dù không có quyền thế nhưng lại có sức kêu gọi rất lớn. Đối với những người vẫn luôn tôn người thuộc Hán thất làm chính thống, danh hiệu hoàng thúc có sức hút rất lớn. Cũng chính nhờ danh hiệu này mà Lưu Sấm ở Bắc Hải mới có thể nhanh chóng đứng vững.

- Bệ hạ muốn đưa Lưu Bị quy tông sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.