Tháng chín, thời tiết Hà Bắc đã chuyển lạnh. Phủ Đại tướng quân ở Nghiệp Thành, Điền Phong nổi giận đùng đùng đi ra, lại gặp được Tuân Kham xuống xe ngay trước mặt.
- Hữu Nhược, sao lại tới đây?
Điền Phong dừng bước lại, không kìm nổi ngăn Tuân Kham lại hỏi. Tuân Kham thở dài:
- Còn không phải là vì việc của Mạnh Ngạn hay sao? Quý Bật đã tới Nghiệp Thành hơn mười ngày, minh công chậm chạp không có quyết định, làm ta không khỏi có chút lo âu.
Ánh mắt Điền Phong phức tạp nhìn Tuân Kham, hạ giọng nói:
- Hữu Nhược đối với hoàng thúc thật ra rất tận tâm tận lực.
Tuân Kham nghe vậy, trong lòng không khỏi lộp bộp:
- Nguyên Hạo đây là ý gì?
- Không có ý gì, chỉ là muốn nói, nếu như Hữu Nhược muốn chủ công xuất binh tương trợ hoàng thúc, tốt nhất là thôi đi.
Điền Phong dứt lời, than nhẹ một tiếng.
Tuân Kham khó hiểu nói:
- Nguyên Hạo, vì sao phải thôi đi? Nay Tào Tháo đông chinh, binh lực Hứa Đô hư không, minh công đang lúc có thể nhân cơ hội này xuôi nam xuống Đại Hà, thẳng đến Hứa Đô, nghênh đón thiên tử hoàn nghiệp, từ nay về sau danh chính ngôn thuận, thảo phạt nghịch tặc. Chẳng lẽ, minh công còn không muốn sao?
Điền Phong nói:
- Chưa diệt được Công Tôn, chủ công sợ không lòng dạ nào chú ý đến phía nam. Nghe nói Công Tôn Toản mượn binh từ Hắc Sơn, chủ công lo lắng sẽ có lặp lại, cho nên quyết ý diệt Công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3197078/quyen-1-chuong-229-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.