- Công Mỹ, ta biết người rất lợi hại.
- Khụ, khụ, khụ…ta cũng cho rằng như vậy.
Hoàng Thiệu mỉm cười hạ giọng nói:
- Chỉ là sau này, Thiệu sợ rằng không có khả năng tiếp tục đi theo công tử.
- Công Mỹ!
Lưu Sấm nắm chặt tay Hoàng Thiệu.
- Công tử, về sau nhất định phải nhớ kỹ. Nếu vào lúc nguy cấp, gã không nói ra lời nào tỏ vẻ khẩn trương…vậy nhất đinh là có lừa dối.
- Ta nhớ kỹ, ta nhớ kỹ!
Ý cười của Hoàng Thiệu càng đậm, y nằm trên cáng cứu thương, nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm và nhưng làn mây trắng. Sau một lúc lâu, y dường như lẩm bẩm:
- Công tử, ta rất muốn về nhà…
Thanh âm đột nhiên im bặt, Hoàng Thiệu nắm chặt tay Lưu Sấm, rồi đột nhiên buông ra.
- Công Mỹ, Công Mỹ…
Lưu Sấm lớn tiếng la lên, nhưng Hoàng Thiệu y sao có thể mở mắt được nữa.
- Tiểu tử, sao ngươi lại nhìn ra sơ hở?
- Ngươi là ai?
- Giống như ngươi, một người xui xẻo…
- Ta tên Hoàng Triệu, người Nhữ Nam.
…
Hoàng Thiệu là người đầu tiên mà sau này khi trùng sinh Lưu Sấm gặp được. Sau khi đó, y và Lưu Sấm dường như có mối lương duyên không dứt, từ cửa hàng Tiết gia, đến Úc Châu Sơn; rồi theo Từ Châu cho đến Dương Châu…
Có thể nói, sau khi Lưu Sấm trùng sinh thì ngoại trừ Lưu Dũng, Quản Hợi, Mi Hoán ra thì y là người thân thiết nhất. Chỉ có điều,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3197074/quyen-1-chuong-226-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.