Ban đêm, mưa xuân lả lướt.
Khoái Việt lảo đảo trở lại dịch quán, lệnh cho người làm làm một chén canh giải rượu, lại dùng nước lạnh rửa mặt, lập tức tỉnh táo rất nhiều.
Cốc cốc cốc!
Có tiếng gõ cửa phòng, ngay sau đó cửa bị người đẩy ra, Hoàng Giang từ bên ngoài cất bước vào.
- Dị Độ, tỉnh rượu rồi hả?
Khoái Việt dựa vào giường ngồi, phun ra một ngụm trọc khí:
- Thừa Ngạn, ta từ đầu vốn cũng không có say rượu.
Hoàng Giang ha hả cười, ngồi xuống một bên, nhìn Khoái Việt nói:
- Như thế nào, đã quyết định rồi?
- Thừa Ngạn thấy thế nào?
Khoái Việt hỏi ngược lại một câu, đứng lên đi tới cửa, ra hiệu gia thần ngoài cửa đứng cảnh giới, rồi sau đó trở về ngồi xuống, lại uống một ngụm nước mật.
- Kẻ này rất có quyết đoán, toan tính không nhỏ.
Hoàng Giang cười nói:
- Nhìn ra được, y cũng không phải cái loại thiếu niên đắc chí ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, trong mỗi một việc y làm đều hết sức rõ ràng. Ta có loại cảm giác, y sẽ không sống ở Bắc Hải hoặc Đông Lai, nơi này chỉ là chỗ dung thân tạm thời của y, mà không phải là cơ nghiệp không thể thiếu.
Khoái Việt gật đầu:
- Lời nói của Thừa Ngạn rất đúng.
Hoàng Giang này chẳng qua chỉ là một cái tên giả. Hoàng Thừa Ngạn vốn tên là Hoàng Văn, là huynh trưởng của Thái Thú Giang Hạ Hoàng Tổ, cùng là Hoàng thị ở Giang Hạ. Đầu năm Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3197065/quyen-1-chuong-221-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.