Hoàng Trung dù sao cũng lớn tuổi hơn Cam Ninh rất nhiều. Cho nên y không thể kích động như Cam Ninh là không nói hai lời liền rút đao ra khiêu chiến với Lưu Sấm. Tay đè vào sống đao, y đánh giá Lưu Sấm. Kỳ thật khi biết Lưu Sấm mời y đến, Hoàng Trung đã đoán được tâm tư của Lưu Sấm.
Tuy rằng y không biết Lưu Sấm sao lại biết được tên của mình, nhưng vẫn muốn đến thử vận may. Lưu Biểu yêu văn chương và không thích chuyện đánh đấm, hơn nữa lại rất coi trọng chuyện xuất thân.
Hoàng Trung rất rõ ràng, y dù ở lại Kinh Châu cũng không được Lưu Biểu yêu thích, càng không được trọng dụng, nhiều nhất chỉ là một phương tiện. Nhưng y một thân tuyệt nghệ, sao có thể cam tâm một đời làm tay sai? Nhớ ngày đó, y đi theo Tần Hiệt cũng vì muốn lăn lộn gây dựng một phen cơ đồ sao? Chỉ có điều vận khí của y quá kém, Tần Hiệt đột tử, căn bản không cho Hoàng Trung cơ hội thể hiện tài hoa.
Còn về sau đó Kiếp này Hoàng Trung có thể nói là quá lận đận. Nhớ ngày đó y một lòng hi vọng tòng quân, mới chưa đến ba mươi tuổi, đúng là thời kì tài hoa đang nở rộ. Thời điểm Loạn Khăn Vàng xảy ra, cũng là thời kì đỉnh cao của Hoàng Trung. Y dựa vào công trạng một mạch chém giết mà lọt vào mắt thần của Tần Hiệt. Ai mà biết được Tần Hiệt vừa chết, y liền điêu đứng như chó nhà có tang, nháy mắt cái đã ngoài năm mươi tóc cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3197063/quyen-1-chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.