Cũng bởi vì nguyên nhân trên đùi bị thương tích, Lâu Dị có phần đứng không vững, chân mềm nhũn suýt nữa quỳ trên mặt đất... Mà Lưu Sấm thì đắc thế không buông tha người, Bát Âm Chuy đuổi theo Lâu Dị bổ xuống bốp bốp liên tiếp hơn mười chùy, sau khi Lâu Dị chịu hơn mười chùy liên tiếp, hai tay như nhũn ra, khí huyết sôi trào, phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng vào lúc này, Lưu Sấm lại bổ xuống một chùy nữa. Lâu Dị hét lớn một tiếng, hai tay nâng búa lên muốn tiếp tục ngăn cản, nào ngờ đâu Lưu Sấm đột nhiên thay đổi, bước lui về phía sau, lấy chùy lớn làm thương, phượng hoàng tam điểm đầu hô đâm ra.
Lần này, Lâu Dị định biến chiêu ngăn cản, đã không còn kịp rồi. Chỉ thấy đầu Bát Âm Chuy mạnh mẽ đánh vào lồng ngực của Lâu Dị, làm cho giáp Diệp tử trước ngực y văng ra, thân thể lập tức bay lên, rớt phịch trên mặt đất, liền khí tuyệt bỏ mình.
Quách Gia ở một bên nhìn thấy, hai nắm tay nắm chặt, nói không ra lời. Lưu Sấm thở dốc không ngừng, không thể không nói, giao thủ với Lâu Dị lần này, làm cho hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Hắn đem chùy lớn giao cho Phi Hùng Vệ, rồi sau đó bước đến bên cạnh Lâu Dị. Chỉ thấy lồng ngực của Lâu Dị lõm vào trong rõ rệt, xương ngực dính sát...Chỉ có điều đôi mắt kia vẫn đang trợn trừng, dường như có chút khó tin.
- Quả nhiên là một hảo hán.
Lưu Sấm ngồi xổm người xuống, hạ giọng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3197056/quyen-1-chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.