Tuân Kham thấp giọng nói vào tai Lưu Sấm vài câu, rồi sau đó tách ra, kéo tay Lưu Sấm, đi về hướng Tân Bình, nói: - Trọng Trị, ngươi xem có giống không.
Mọi người thường nói, một người am hiểu âm mưu nhất định là một diễn viên giỏi.
Chuyện đó quả nhiên không giả. Chỉ nhìn biểu lộ biến ảo tự nhiên này của Tuân Kham, Lưu Sấm liền biết, bản lĩnh diễn trò của cha vợ mình đã đạt tới “lô hỏa thuần thanh” rồi.
Tân Bình cười nói: - Lúc ta mới gặp Mạnh Ngạn, đã cảm thấy phần chân mày của hắn có vài phần giống với Tử Kỳ. Tuy nhiên nói về dung mạo, ta lại thấy Mạnh Ngạn giống Hoài Nam Lệ Vương hơn. Hữu Nhược, chẳng lẽ ngươi không thấy được?
Trong sử ký có ghi, Hoài Nam Lệ Vương Lưu Trường cao tám thước, lực có thể khiêng đỉnh. Đám con dòng cháu dõi của Lưu Bang, nếu bàn về dũng lực, thì không thể nghi ngờ Hoài Nam lệ vương Lưu Trường chính là người mạnh nhất.
Tuân Kham lau nước mắt, nắm chặt tay Lưu Sấm không chịu buông.
Đối với cử động này của Tuân Kham, đám người Viên Đàm cũng không để ở trong lòng. Dù sao mọi người đều biết, năm đó quan hệ giữa Lưu Đào và Tuân Kham vô cùng tốt. Nếu không cũng không định ra hôn ước. Dù khi đó là Lưu Đào uống rượu, nhưng nếu không có giao tình thâm hậu, thì làm sao có thể đồng ý?
Con của cố nhân, còn là con rể của mình. Hơn mười năm không gặp, Tuân Kham có chút thất thố cũng là hợp tình hợp lý.
- Mạnh Ngạn, mấy ngày này Hữu Nhược tiên sinh đều ngừng nhắc tới ngươi. Ha ha, lần này ngươi tới, coi như giải quyết xong một nỗi niềm của ông ấy.
Viên Đàm ra vẻ thân thiết, hàn huyên với Lưu Sấm. Lưu Sấm thì lộ vẻ ngượng ngập, mỉm cười thật thà phúc hậu, liên tục khách sáo, càng làm cho Viên Đàm càng thêm thiện cảm với hắn.
- Đến, đến, ta đã bày tiệc rượu trong phủ rồi, vừa vặn vì Mạnh Ngạn đón gió tẩy trần.
Phi Hùng Vệ phải đóng quân ngoài thành. Bởi vì trong thành Lâm Truy đã kín người hết chỗ trống, căn bản không có chỗ đóng quân.
Có Tuân Kham ở đây, Lưu Sấm càng không cần phải lo lắng Viên Đàm sẽ sử dụng âm mưu quỷ kế gì. Theo tình hình trước mắt, Viên Đàm mời hắn tới hẳn là không có ác ý. Mà là thuần túy muốn Lưu Sấm cho thấy lập trường, đứng ở bên nào. Điều này đối với Lưu Sấm mà nói, cũng không phải là việc lớn gì. Hắn biết, ngày này sớm muộn cũng tới. Nếu phải lựa chọn giữa Viên Thượng và Viên Đàm, hắn thà chọn bên Viên Đàm còn hơn.
Nguyên nhân?
Trong mắt của Lưu Sấm, năng lực của Viên Đàm vượt xa Viên Thượng. Hắn cũng không muốn đầu nhập vào người nào. Bởi vì hắn là Hoàng thúc của Đại Hán. Cho nên Lưu Sấm chỉ trung với giang sơn Hán thất, mà không phải là một loại chư hầu.
Dù Viên Thiệu là Đại tướng quân, Lưu Sấm cũng không thực sự quy tâm. Trần Kiểu không đi theo Lưu Sấm vào thành, mà lưu ở ngoài thành, cùng đám người Chu Thương ở trong quân doanh.
Về điểm này, Viên Đàm làm rất không tồi. Y đã sớm sai người xây dựng xong quân doanh cho Lưu Sấm. Đám người Chu Thương vừa tới là có thể ở luôn, căn bản không cần mất thời gian xây dựng. Hơn nữa bên trong chuẩn bị cũng rất đâu vào đấy, thậm chí còn ra lệnh cho hỏa đầu quân làm xong cơm canh đón tiếp.
Nếu chỉ đơn giản điểm này, Viên Đàm có thể coi là người có tâm tư tỉ mỉ. Lưu Sấm đi theo Viên Đàm vào trong thành Lâm Truy, lập tức bị sự phồn hoa của tòa thành này làm cho chấn kinh. Cũng không phải hắn chưa từng nhìn thấy. Trên thực tế, so với bất kỳ thành thị nào ở đời sau, Lâm Truy đều rớt ở lại ở phía sau rất nhiều. Nhưng nếu đặt ở thời đại này…Lưu Sấm chưa từng tới những thành thị lớn như Lạc Dương, Trường An, nhưng nếu so sánh với Hạ Bì, Lâm Truy rõ ràng hơn cả Hạ Bì. Bất kể là quy mô thành thị, hay là số lượng dân cư, tòa thành thị này chỉ có hơn chứ không kém.
“Chiến Quốc Sách” từng có đoạn như sau: Lâm Truy giàu có, ngựa xe náo nhiệt, người người chen vai.
Đời sau cũng nhờ vậy mà truyền lưu câu thành ngữ, chen vai thích cánh. Bởi vậy có thể thấy được Lâm Truy phồn hoa như thế nào…Ở thời kỳ này, một tòa thành có phồn hoa hay không, số lượng dân cư chính là yếu tố mấu chốt.
Căn cứ sách sử ghi lại, dân cư trong thành Lâm Truy không hề thiếu. Từ những năm đầu Hán Vũ Đế có hơn một trăm nghìn hộ, thì chính là năm trăm nghìn nhân khẩu. Cho tới bây giờ dù đã chỉ còn năm mươi nghìn hộ, theo quy mô hai trăm nghìn dân cư, tòa thành thị này có thể thoải mái xếp trong mười thành thị đông đúc của thời Hán. Tuy nhiên nghĩ lại, điều này cũng rất bình thường. Lâm Truy chính là thủ đô của Tề quốc thời Xuân Thu Chiến Quốc. Dù ngày nay diện tích của Lâm Truy đã nhỏ hơn thời Xuân Thu Chiến Quốc rất nhiều, nhưng bất kể là theo phương diện nào, dân cư và quy mô của tòa thành thị này cũng có thể nói cầm cờ đi trước.
Tiến vào Lâm Truy, trong lòng Lưu Sấm không khỏi cảm thán. Nếu như hắn có một bàn đạp như nơi đây, muốn ổn định ở Thanh Châu không phải là việc khó.
Một Lâm Truy nho nhỏ, dân cư cơ hồ vượt qua quận Đông Lai. Quy mô như thế, hỏi sao Lưu Sấm không đỏ mắt?
Nhưng hắn cũng tinh tường, với thực lực của hắn bây giờ, muốn chiếm cứ một tòa thành lớn như vậy, tất nhiên sẽ chịu sự công kích từ khắp nơi. So sánh, tuy Cao Mật có chút lạnh thanh, Đông Lai mặc dù hoang vắng, nhưng nhờ đó mà hắn có thể thong dong phát triển.
Nghĩ tới đây, một tia hâm mộ lúc vào thành đã tùy theo tan thành mây khói. Thậm chí Lưu Sấm cảm thấy có chút may mắn.
Quận Tề, vốn tên là Tề quốc. Năm đầu Chương Hòa, chính là năm 87 trước công nguyên, phế Tề Vương Lưu Hoảng, sửa Tề quốc thành quận Tề. Quận Tề này không chỉ là vương đô của Tề quốc lúc trước, còn là trụ sở của Thanh Châu. Cũng chính vì nguyên nhân này, dù Lâm Truy không phải là vương đô, nhưng sự phồn hòa không hề thua kém. Chỉ là từ giặc Khăn vàng tới nay, dân cư của Thanh Châu giảm mạnh. Đặc biệt là ở mấy năm trước, Tào Tháo thu phục một triệu quân Khăn vàng Thanh Châu, càng khiến cho Lâm Truy không còn phồn hoa như trước lúc giặc Khăn vàng hoành hành. Mặc dù trải qua một năm thống trị của Viên Đàm, nhưng Lâm Truy vẫn không thể khôi phục nguyên khí. Lưu Sấm một đường đi tới, đã nhìn thấy không ít địa phương còn lưu lại đống bừa bộn do chiến loạn.
- Mạnh Ngạn, đừng ít nói nhìn nhiều như vậy. Phải nói vài câu tỏ thái độ đi chứ.
Tuân Kham rốt cuộc tìm được cơ hội, thấp giọng nói với Lưu Sấm vài câu.
Lưu Sấm khẽ giật mình, lập tức ý thức được, tiệc rượu hôm nay chỉ sợ còn muốn phức tạp hơn hắn tưởng tượng rất nhiều…
Trong phủ nha của Lâm Truy, tiếc rượu đã sớm chuẩn bị xong. Viên Đàm mời Lưu Sấm ngồi lên ghế trên, lại bị Lưu Sấm cự tuyệt.
- Có lão đại nhân tại đây, Sấm đâu dám đi quá giới hạn.
Hắn cố ý muốn ngồi bên cạnh Tuân Kham, Viên Đàm cũng không miễn cưỡng. Bất kể nói thế nào, Tuân Kham là trưởng bối của Lưu Sấm. Dù Lưu Sấm là chư hầu một phương, có Tuân Kham tại, Lưu Sấm cũng không thể ngồi ở ghế trên.
Đây là ‘Lễ’
Từ lúc Trần Quần đề xuất với Lưu Sấm khái niệm này xong, Lưu Sấm liền rất coi trọng. Ở niên đại này, mọi người rất để ý tới lễ nghi. Dù nói lễ nhạc đã tan vỡ, nhưng rất nhiều lễ nghi cơ bản, vẫn tồn tại bên trong lòng mỗi người. Đây là quy phạm đạo đức, thế nhân không dám vượt qua. Nếu không sẽ bị khắp nơi chất vấn và chỉ trích. Thậm chí còn bị người trong thiên hạ phỉ nhổ.
Tuân Kham có chút tán thưởng nhìn Lưu Sấm, cũng rất vui mừng khi thấy hắn thủ lễ như vậy.
- Hữu Nhược, Mạnh Ngạn có tri thức hiểu lễ nghĩa, cho dù lưu lạc nhân gian, cũng không mất đi gia phong.
Tân Bình ngồi bên cạnh Tuân Kham, nhẹ giọng khen.
Tuân Kham trừng mắt nhìn y một cái: - Trọng Trị, khoản nợ này lúc về chúng ta chậm rãi tính.
Tân Bình nghe thấy vậy, không khỏi cười khổ. Y cũng biết, lần này lôi kéo Lưu Sấm vào dòng nước xoáy tranh giành của Viên Đàm, Viên Thượng, có chút có lỗi với lão hữu.
Nhưng y cũng không có cách nào. Ai bảo Viên Thiệu sủng ái Viên Thượng. Tuy Viên Đàm là trưởng tử, nhưng trong cuộc chiến lập đích, y đang rơi vào thế hạ phong.
Hiện tại Viên Đàm đang cần một minh hữu mạnh mẽ. Không hề nghi ngờ, Lưu Sấm là thích hợp nhất. Đầu tiên, Lưu Sấm cũng không quá mạnh, nhưng lại có thân phận không thấp. Dù Viên Thiệu thân ở Hà Bắc cũng có nghe tới Lưu Sấm. Thêm nữa, lúc Lưu Bình từ Cao Mật quay về, có chút tán thưởng Lưu Sấm trước mặt Viên Thiệu. Cũng khiến cho Viên Thiệu sinh ra hứng thú với Lưu Sấm. Nếu không như thế, cho dù là Viên Đàm mở miệng, Lưu Sấm sao có thể dễ dàng được Viên Thiệu bổ nhiệm? Trong lúc này, tồn tại những quan hệ mà không muốn người ngoài biết.
Có lẽ người khác không rõ ràng lắm, nhưng Tân Bình lại biết.
Khi còn sống, quan hệ giữa Lưu Đào và Viên Ngỗi không tệ lắm, cũng có qua lại với Viên Thiệu. Nhờ vây mà thân phận của Lưu Sấm có thể nhanh chóng được Viên Thiệu tán thành và tiếp nhận. Chứ đừng nói là hiện tại hắn đang có một thân phận là ‘Hoàng thúc Đại Hán’, tự nhiên càng có thể khiến cho Viên Thiệu coi trọng. Mà thực lực của Lưu Sấm, cũng chưa đủ để Viên Thiệu phải e dè.
Có một người như vậy gia nhập trận doanh của Viên Đàm, ít nhất có thể giúp Viên Đàm vãn hồi hoàn cảnh xấu.
Tân Bình đã coi Viên Đàm là Chủ Công, đương nhiên bày mưu tính kế cho Viên Đàm. Theo phương diện này mà nói, y không làm sao. Nhưng về đạo nghĩa mà nói, y lại bán rẻ Tuân Kham. Tuân Kham bất mãn y, Tân Bình cũng không thể nói gì hơn. Cho dù Tuân Kham nói vài câu độc địa, Tân Bình cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]