Chương trước
Chương sau
Đúng vậy, lúc đó nếu không phải Lưu Sấm bị Trương Liêu dọa bỏ đi thì biết đâu quay về Dĩnh Xuyên cũng sẽ bị Tào Tháo nghi ngờ … Có lẽ lúc này Trần Cung và Cao Thuận đều không phát hiện ra Lưu Sấm và Phi Hùng Vệ đang tiến lên với tốc độ rất chậm. Trong lúc không để ý, Phi Hùng Vệ đã rớt lại phía sau Hãm Trận Doanh khoảng hơn trăm bước, không nhanh không chậm mà đi theo.

Bầu trời dần dần tối.

Ngã ba mà Trần Cung nói đã ở ngay phía trước. Nghi Thủy ở đây, tất cả đổ vào một chỗ khiến cho nước sông lên cao dòng nước cũng chảy rất xiết.

Bến đò hai bên là bãi cỏ lau trắng muốt, trong bóng đêm có một mùi vị rất khác.

- Thật yên tĩnh!

Lưu Sấm nhảy xuống bến đò, thuận tay kéo luôn cả ngựa, lấy Giáp tử kiếm quơ về bốn phía.

Bờ cỏ lau mênh mông, gió đêm thổi làm chúng nhấp nhô như sóng cuộn. Còn Trần Cung thì đứng ngay ở bên cạnh Lưu Sấm nghe thấy những câu này của Lưu Sấm, sắc mặt lúc đó cũng hơi có sự thay đổi giống như cảm thấy điều gì đó, vội quay người đi.

- Hiếu Cung, kết trận bảo vệ Linh Đang Nhi! Y còn chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng mõ vang lên.

Chỉ thấy bên trong bãi cỏ lau mũi tên vù vù bay ra, gào thét.

Lưu Sấm phản ứng nhanh đá Trần Cung bổ nhào xuống đất, Giáp tử kiếm trong tay múa quay tròn, những tiếng leng keng không ngừng kêu lên, Lưu Sấm phóng lên như bay đồng thời nói:

- Cao tướng quân, bảo vệ cho Linh Đang.

Từ lúc Trần Cung phát ra tiếng cảnh cáo, Cao Thuận cũng cảm thấy không hợp lắm.

Bởi vì vào mùa này, vịt hoang trong bụi lau thành đàn, nếu có người xuất hiện nó sẽ kêu vang lên.

Câu "thật yên tĩnh" của Lưu Sấm chính là nhắc nhở Trần Cung.

Cũng vì rất yên tĩnh cho nên khiến Trần Cung cảm thấy có điều không bình thường. Còn Cao Thuận đầy kinh nghiệm chiến trận, thấy không khí tràn ngập sát khí khiến y sởn cả tóc gáy. Y một tay kéo Lã Lam ở phía sau múa kiếm cản mũi tên, đồng thời gào lên:

- Hãm Trận nghênh địch.

Binh mã của Hãm Trận Doanh gần như trong cùng một lúc nâng lá chắn lên kết trận, bảo vệ cho Lã Lam.

Qua trận mưa tên là những tiếng hò hét vang lên trong bãi lau.

Trong bóng đêm đen cũng không nhìn rõ có bao nhiêu người lao tới, tay cầm đao thương, như hung thần ác sát đánh về phía đám người Lưu Sấm.

Lưu Sấm lướt tới, thân mình vừa chuyển ánh đao đã hiện lên.

Hai gã đạo tặc xông lên đầu tiên, kêu lên một tiếng thảm thiết, bị Lưu Sấm chém vỡ bụng bể ngực.

- Trần tiên sinh, hồi trận!

Lưu Sấm kéo theo Trần Cung trở về.

Phía sau hắn mười mấy tên đạo tặc đuổi theo, la hét ầm ĩ.

Lưu Sấm tức giận buông tay Trần Cung ra, xoay người đón địch. Giáp tử kiếm tung bay, phát ra những tiếng vù vù, vệt đao quay cuồng chỉ thấy những nơi Lưu Sấm đi qua thì người ngựa ngã đổ. Cùng lúc đó, Hãm Trận Doanh đã kết thúc kết trận.

Hiệu lệnh của Cao Thuận đã vang lên, nhanh chóng tiến lên, tốc độ tiến lên của họ rất nhanh, trong chớp mắt đã đón bọn đạo phỉ. Giữa binh lính phối hợp với nhau thành thục, ba năm người thành một tổ, trận hình giống như một cái máy xay thịt ở chỗ đất bằng, tuy bọn trộm cướp thanh thế cường thịnh nhưng lại liên tục bị giết lui về phía sau.

- Phi Hùng Vệ, xung trận!

Phía xa, tiếng gót sắt vang lên.

Hứa Chử dẫn theo Phi Hùng Vệ phát động xung phong rất nhanh vọt đến bến.

Đạo tặc bị Hãm Trận Doanh giết lần lượt phải lui về phía sau, bị Phi Hùng Vệ xông lên, quân lính lập tức tan giã.

Phi Hùng Vệ bao vây đám người phóng ngựa chạy như bay, tên như mưa. Còn Hãm Trận Doanh thì không ngừng chuyển động, giết đạo tặc máu chảy thành sông.

Một hồi đại chiến với thời gian liên tục bằng uống hết một chén trà thì dừng lại.

Đạo phỉ tập kích bất thình lình đã bị giết chạy trốn về bốn phía, một đám chật vật không chịu nổi.

Áo bào trên người Lưu Sấm dính đầy máu tươi, hắn kéo đao đi về trước trận.

- Lưu … công tử, công tử không bị thương chứ?

Lã Lam xông ra từ đám người, vẻ mặt hoảng loạn, chạy đến trước mặt Lưu Sấm quan tâm hỏi.

Mặt của Lưu Sấm cũng dính đầy máu, khẽ mỉm cười.

- Linh Đang đừng lo, chỉ là đạo tặc, sao có thể làm ta bị thương chứ?

Hắn nói chuyện rồi kéo Lã Lam đến trước mặt Trần Cung:

- Công Đài, những tên đạo tặc đó đặc biệt mai phục ở đây chính là chờ chúng ta đến, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt của Trần Cung cũng rất khó coi, nghe thấy Lưu Sấm quát hỏi vội vàng nói:

- Lưu công tử, đừng hiểu lầm chuyện này, chắc chắn không có liên quan đến Quân Hầu. Xin công tử hãy yên tâm, chuyện này Cung nhất định sẽ đòi lại công bằng cho công tử, tuyệt đối không dung tha những kẻ tiểu nhân kia.

Đến lúc này, Trần Cung nếu không kịp phản ứng vậy thì cũng không phải là chậm hiểu mà là ngu xuẩn.

Có người muốn ngăn cản Lưu Sấm kết minh với Lã Bố … Y giận dữ quay đầu lại lớn tiếng quát:

- Hiếu Cung, không được tha cho một tên đạo tặc nào.

Thực ra, không cần Trần Cung phải chỉ bảo, Cao Thuận cũng đã đang triển khai suất bộ đuổi giết rồi.

Bên ngoài có Phi Hùng Vệ cưỡi ngựa bắn cung ngăn cản, bên trong có Hãm Trận Doanh hung ác đuổi giết … Chỉ cần một nháy mắt đã hạ được hơn mười cái xác trên mặt đất.

Những tên đạo tặc này càng ngoan cố chống cự càng không có ý chí chiến đấu.

- Đừng giết ta, ta đầu hàng, ta đầu hàng …

Mấy trăm tên đạo tặc quỳ xuống đất, ôm đầu lớn tiếng kêu la … Trần Cung nhìn về phía Lưu Sấm, dường như muốn hỏi ý kiến của hắn.

Chỉ có điều chưa đợi y mở miệng, Lưu Sấm đã nói:

- Đã có người phải đổ máu, ta sẽ để cho máu chảy thành sông … Công Đài, ngươi hãy xem những tên tay sai này biết được bao nhiêu chuyện? Cho dù là lấy được chứng cớ rồi cũng không được làm gì dù chỉ là nửa sợi lông của bọn chúng. Nếu đã như vậy thì giữ lại chúng làm gì?

Mắt Trần Cung sáng lên.

Lưu Sấm đã nói đến đây mà đến y cũng không rõ thì còn gọi gì là mưu thần.

Xem ra Lưu Sấm cũng đoán được thân phận của kẻ đến. Hắn biết rõ, ai là người ngăn cản hắn kết minh với Lã Bố. Nhưng những người đó dù là Lã Bố hay Trần Cung thì cũng không thể lay động. Nếu đã như vậy, thì cứ đơn giản mà đại khai sát giới để chúng biết thế nào là lợi hại.

Những kẻ ám sát này quả quyết so với Quân Hầu còn cao minh gấp một trăm lần.

Lần đầu tiên Trần Cung so sánh Lưu Sấm và Lã Bố, không ngờ lại phát hiện, Lưu Sấm lòng dạ lang sói, quả quyết hơn xa cả Lã Bố.

- Hiếu Cung, giết!

Trần Cung khẽ quát một tiếng về phía Cao Thuận.

Cao Thuận nghe thấy không nói nhiều liền thét lệnh:

- Hãm Trận Doanh, không giữ lại tù binh, giết ngay tại chỗ.

Theo tiếng ra lệnh đó của y, một trận giết chóc lại bắt đầu. Những tên đạo tặc này hoặc là lớn tiếng quát mắng hoặc là đau khổ van xin.

Nhưng đối mặt với bọn chúng chỉ có thanh đao lạnh lẽo …

- Lưu Mập, sao lại phải như vậy? Bọn họ đã cầu xin tha thứ rồi mà?

Lã Lam kéo ống tay áo của Lưu Sấm, không kìm nổi giọng run run.

Cha cô tung hoành thiên hạ, giết người vô số nhưng đối với Lã Lam mà nói, đây là lần đầu tiên trong đời cô nhìn thấy máu chảy đầm đìa nơi chiến trường.

Lưu Sấm vươn tay ra, ngón tay mềm mại sờ lên khuôn mặt của Lã Lam.

Khuôn mặt trắng nõn kia lập tức có vết máu.

- Linh Đang, nhìn rõ rồi chứ? Những người này đến đây là theo lệnh giết chúng ta … Sau lưng bọn chúng có một người âm thầm sai khiến, hận là không thể giết được ta, còn cái đầu vẫn ở trên cổ phụ thân muội. Nếu muội lên chiến trường, thì không được có một chút lòng dạ đàn bà. Nếu muội không giết chúng, sẽ có một ngày bọn chúng sẽ hại đến tính mạng của muội. Nói nhân từ, đức nghĩa với chúng thì cũng chắc khác nào bảo hổ đừng ăn thịt người nữa …

Lã Lam cắn môi một lúc lâu không nói gì.

Trần Cung ở bên cạnh nhìn Lưu Sấm, không để ý đến Lã Lam, nhưng cũng như một thói quen nhỏ, vẻ mặt y đột nhiên tươi cười.

- Công Đài, thằng nhãi này nói, bọn chúng chịu sự sai khiến của chưởng quỹ cửa hàng Đông Dương Hạ Bì, đến đây phục kích chờ ta.

Đúng lúc này, Cao Thuận kéo theo một tên đạo tặc mình đầy vết thương đến trước mặt Lưu Sấm.

- Hiệu buôn Đông Dương?

Trần Cung nhăn mặt lại có vẻ nghiêm trọng.

Nhìn thấy y như vậy, Lưu Sấm tiến lên không nói nhiều chặt luôn đầu của tên đạo tặc này.

Máu tươi phun ra, cái đầu kia rơi vào đám bùn bộp một tiếng.

- Lưu công tử, ý của người này là gì?

- Biết là ai sai khiến thì có ích gì?

- Nhưng ngươi giết y, chẳng phải là không còn bằng chứng sao?

- Một ai đó giết người thì cần gì bằng chứng.

Lưu Sấm dứt lời, quay đầu lại nhìn Trần Cung.

- Công Đài, chuyện này để ta xử lý, thế nào?

Trần Cung nghe thấy vậy ngẩn người ra, nhìn Lưu Sấm nói:

- Công tử định xử lý thế nào?

- Nếu người ta hại ta, ta phải trả thù … Thực ra, trong lòng ngươi cũng rất rõ, cho dù là có chứng cớ cũng chẳng làm được gì. Nếu đã như vậy thì cần gì phải điều tra nữa? Việc làm của ta rất đơn giản, giết người trước rồi phân phải trái sau. Nếu bọn chúng không phục, cứ đến đấy, xem ta có nương tay không.

Một câu mà lộ ra đầy huyết khí.

Dù Cao Thuận có kinh nghiệm sa trường, giết vô số đại tướng cũng không nhịn được ngầm nuốt nước miếng.

Vị Lưu công tử này cũng thật là hống hách.

Giết người trước, nói lý sau … Hắn giết hết người rồi thì còn nói lý gì nữa? Nhưng không biết tại sao Cao Thuận cảm thấy khi Lưu Sấm nói câu này ra có một cảm giác vui sướng khôn xiết … Ngươi muốn nói lý sao? Được thôi, hãy giải thích rõ trong đao thép của ta.

Khuôn mặt cứng nhắc của Trần Cung liền tươi cười.

- Nếu đã như vậy, Công tử phải tốn công rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.