Một chư hầu, mời một chư hầu khác … Ồ, có lẽ là Lưu Sấm vẫn không coi là chư hầu, tối đa cũng chỉ là một tiểu chư hầu mà thôi, rời khỏi địa bàn của hắn, cũng không phải là chuyện đơn giản. Phương diện này liên lụy rất nhiều vấn đề, cho nên Lưu Sấm cũng không thể trả lời ngay được.
Đêm, tạt Mật Thủy đình.
Trần Cung cho người đun một chậu nước, thoải mái ngâm chân.
Y và Cao Thuận ngồi trong thư phòn, có người tới đưa mật tương cho hai người uống, rồi lui ra khỏi phòng.
- Hiếu Cung, Lưu Sấm này là người như nào?
Cao Thuận buông bát nước, trầm ngâm một lát sau nói:
- Người này khí độ không tầm thường, không phải người bình thường.
- Ồ?
- Hơn nữa hắn rất có dã tâm.
- Từ đâu mà thấy vậy?
- Hôm nay khi gặp mặt lần đầu ngoài thành, nhìn vào mắt hắn ta là thấy khác biệt.
Phụt! Trần Cung phun một ngụm nước mật tương ra, hoảng sợ nhìn Cao Thuận.
- Ngươi nhìn ánh mắt hắn, khác biệt thế nào?
- Công Đài, ngươi chớ hiểu lầm … Ý của ta là, hắn hình như có chút hứng thú đối với Hãm Trận Doanh của ta. Ta quan sát đội binh mã này cũng được coi như là đội quân uy vũ, nhưng hôm nay ở trong tiệc rượu, hắn nhiều lần thử, dường như muốn ta giúp hắn luyện được một đội Hãm Trận cường tốt, nếu không phải là người có dã tâm, thì sao lại cấp bách với vấn đề này như vậy? Ta cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3196972/quyen-1-chuong-170-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.