- Còn cô …
Lưu Sấm trợn mắt lên dảo bước nhanh trước mặt Tuân Đán. Tiểu nha đầu sợ đến mức nói không nên câu, cắn môi, nước mắt chảy xuống dòng dòng.
- Tuân Khuông, huynh ở đâu ra đây cho ta, ta phải mắng huynh một trận mới được.
Lưu Sấm còn chưa nói hết câu thì đã thấy Tuân Khuông đi từ góc nhà ra vẻ mặt xấu hổ. Lưu Sấm cũng không để ý đến y mà lườm Tuân Đán:
- Cô nhắn với cha cô, muốn nhìn xem ta là người như nào … bây giờ đã nhìn thấy chứ?
- Ô ô ô, nhìn thấy rồi!
Tuân Đán sợ đến mức nước mắt giàn dụa. Lưu Sấm hừ lạnh một tiếng:
- Tuân Khuông, mang muội muội của huynh về Lâm Truy đi, gặp cha huynh thì bảo ông ta dạy con gái mình ngoan ngoãn một chút, để cho cô ta biết thế nào là đạo làm khách!
Nói xong, Lưu Sấm hầm hầm vung tay áo, sải bước đi vào hậu trạch.
- Lưu mập, ngươi ức hiếp người quá đáng!
Tuân Đán gào lên rồi lại khóc nức nở. Tuân Khuông muốn lên khuyên bảo nhưng lại không dám ngăn cản Lưu Sấm.
Khí thế của Lưu Sấm quá mạnh, đừng nói là anh ta mà tất cả thành Cao Mật này trừ Trịnh Huyền ra có lẽ vào lúc đó cũng không ai dám nói chuyện với hắn.
- Tiểu muội, vừa rồi tuy Lưu công tử có hơi vô lễ nhưng nói cũng không có gì sai. Hai ngày này muội quá mạnh mẽ, gàn bướng rồi, đến cả Tam nương tử cũng phải nhượng bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3196962/quyen-1-chuong-165-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.