"Ta phải đi xem, cái người quấy trong nhà của ta không yên nhìn thế nào. "
Đây là một câu nói của Tuân Đán để lại ở nhà, sau đó chẳng biết nàng mang theo nha hoàn đi đâu.
Lưu Sấm vừa nghe thấy, hai thái dương đã đập thình thịch. Lại chuyện gì thế? Không hiểu lấy đâu ra một nhạc phụ thì cũng thôi, lại còn có một bà vợ tương lai trốn nhà ra đi đúng là chuyện hiếm thấy. Cảm giác Tuân Đán rất giống con gái có tính cách hiện đại … Chỉ có điều như thế trong nhà ta mới là không yên đấy.
Vừa rồi Trịnh Huyền cười bí hiểm, Lưu Sấm đã hiểu hàm ý trong đó.
- Tuân Nhị huynh, chính xác là ta chưa gặp Tuân nương tử, hay là nàng ấy chưa đến Cao Mật. Chi bằng thế này đi, tạm thời Tuân nhị ca cứ ở bên này, sau khi Tuân nương tử đến đây, chúng ta sẽ bàn luận tiếp? Tiên phụ tạ thế, gia đạo sa sút. Từ nhỏ ta đã lưu lạc ở ngoài, không nhớ tất cả mọi chuyện. Nhưng thúc phụ ta vẫn còn, chỉ có điều hiện tại ông ấy không ở đây. Chờ một một thời gian nữa, sau khi thúc phụ trở về ta sẽ hỏi ông ấy xem giải quyết chuyện này thế nào.
Tuân Khuông là con thứ của Tuân Kham, phía trên còn một huynh trưởng nữa.
Vất vả trấn an được Tuân Khuông, Lưu Sấm tạm thời để y ở lại nhà mình trước.
Nhưng nghe cũng không thể giải quyết như thế, nếu không giải quyết việc này thích đáng e rằng cả nhà sẽ không được yên … Lưu Sấm bắt đầu đau đầu, không ngờ cha hắn lại định ra một cuộc hôn nhân trẻ thơ của truyền thuyết như vậy.
Điều này khiến hắn không kịp trở tay. Dù sao trong lòng hắn đã có Mi Hoán, hơn nữa hai người là thanh mai trúc mã, gian khổ có nhau, tình cảm không thể phá vỡ được. Bây giờ đột nhiên lại có người vợ này thật là phiền toái. Lưu Sấm có thể đoán ra lúc này Mi Hoán đang vô cùng khổ sở.
Cuộc hôn nhân trẻ con chết tiệt … Lưu Sấm đứng một mình trong phòng khách vỗ trán.
Từ lúc Tuân Khuông đến, không khí trong nhà trở lên vô cùng kì lạ. Lúc cơm chiều, Gia Cát Lượng thường ồn ào vui vẻ. Không ngờ là giờ không xuất hiện nữa, khiến cho Lưu Sấm cảm thấy rất không quen. Sau buổi cơm tối, hắn đến sân sau đã thấy Mi Hoán ngồi ở hành lang, nhìn hoa đào nở rộ, ngơ ngác sợ sệt hồn vía lơ lửng.
- Hoán Hoán!
Lưu Sấm nhẹ nhàng gọi.
Nhưng Mi Hoán lại không trả lời, vẫn ngồi ngẩn ngơ ở đó.
- Hoán Hoán!
Lưu Sấm lại gọi, lúc này Mi Hoán mới tỉnh trở lại thấy Lưu Sấm, nàng vội vàng đứng dậy, còn cúi đầu dụi mắt. Khóe mắt ngấn lệ khiến Lưu Sấm không khỏi xót xa, hắn đi lên một bước ôm Mi Hóan vào lòng.
- Đại Hùng, huynh làm gì thế?
Mi Hoán sửng sốt, muốn đẩy Lưu Sấm ra.
Lại nghe thấy Lưu Sấm nói:
- Hoán Hoán, chuyện này đúng là ta không biết … Ta đoán, đến thúc phụ có lẽ cũng không biết chuyện này … Dù nàng có nghĩ thế nào, ta vẫn nhớ rõ tám chữ "quân không phụ thiếp, thiếp không phụ quân". Hôm nay ta cũng muốn nói với nàng, thà nàng phụ ta chứ ta quyết không phụ nàng.
Mi Hoán run lên, lời của Lưu Sấm làm xúc động nàng từ tận đáy lòng, chỗ yếu đuối nhất. Hôm đó Mi Chúc muốn gả nàng cho Lưu Bị, nàng lấy cái chết ra để đấu tranh, để lại cho Lưu Sấm một câu, đó là: quân không phụ thiếp, thiếp không phụ quân. Hôm nay, Lưu Sấm lại nói câu đó khiến từ trong đáy lòng nàng không khỏi cảm động.
Lúc chiều Trịnh Huyền đã nói chuyện này với nàng. Tuy ngoài mặt thì Mi Hoán tỏ ra hồn nhiên không thèm để ý, nhưng chuyện này dù rơi vào bất kì một cô gái nào thì sao lại không có phản ứng gì? Nàng không kìm nổi ôm lưng Lưu Sấm òa khóc.
Mi Hoán có đầy đủ lý do để cảm thất tủi thân … Nàng và Lưu Sấm đã đi cùng nhau đến tận bây giờ, trải qua bao cay đắng ngọt bùi … Dựa vào cái gì mà tự nhiên lại nhảy ra một cop gái, chiếm vị trí làm chính thê của nàng? Đúng vậy là chính thê! Đó phải là vị trí của nàng, bây giờ Trịnh Huyền khuyên nàng đừng để bụng nhưng sao nàng có thể không để bụng được chứ? Thậm chí nàng còn có suy nghĩ muốn rời khỏi Lưu Sấm.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn nhịn.
- Đại Hùng, sau này nếu có được vị Tuân nương tử kia, chàng có cần thiếp nữa không?
Mi Hoán khóc như hoa đào gặp mưa, khiến Lưu Sấm càng cảm thấy đau lòng.
Hắn ôm chặt lấy Mi Hoán vào ngực hạ giọng nói:
- Hóan Hoán, ta không cần vị Tuân nương tử kia, ta chỉ cần nàng thôi.
- Có được câu này là đủ rồi.
Nghe thấy Lưu Sấm nói vậy, Mi Hoán hết cả tủi thân.
Nàng ôm chặt lấy Lưu Sám rúc vào lòng hắn. Lại không biết trong góc khuất của hành lang, Gia Cát Linh đang nhìn thấy cảnh này, Nàng không kìm nổi lòng mình than thở một tiếng lòng sâu kín.
- Tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy?
Lúc Gia Cát Linh về phòng mình, trong lòng có một cảm giác mất mát.
Rốt cuộc là vì sao? Nàng cũng không nói ra được lý do, dù sao thì cũng thật khó chịu.
Thế cho nên Gia Cát Lượng hỏi, Nàng cũng không nghe thấy. Mãi đến lúc Gia Cát Lượng gọi đến lần thứ hai, Gia Cát Linh mới tỉnh lại.
- Khổng Minh, đệ vừa nói gì thế?
Vẻ mặt của Gia Cát Lượng lo lắng nhìn Gia Cát Linh nói:
- Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?
- Sao đệ lại nói thế, ta thì có thể có chuyện gì được chứ?
- Mạnh Ngạn ca ca đột nhiên có một hôn sự như vậy, đệ thấy tỷ và Tam nương tử đều không vui.
Gia Cát Linh nghe thấy mặt đỏ lên:
- Khổng Minh, đệ nói bậy gì thế? Lưu Công tử gặp người thân đây là chuyện tốt, đâu có liên quan gì đến ta.
- Tỷ tỷ, tỷ có dám nói là mình không thích Mạnh Ngạn ca ca không?
Một câu nói kia lập tức khiến Gia Cát Linh ngậm miệng, khiến cho nàng không biết phải trả lời thế nào mới được.
Nàng thích Lưu Sấm ư? Thực tế, Gia Cát Linh cũng không hiểu rõ mình lắm.
Nhưng từ khi Lưu Sấm cứu bọn họ, cũng giúp bọn họ báo thù rửa hận, sau khi giết chết Tiêu Kiến, cảm giác của Gia Cát Linh về Lưu Sấm có chút khác biệt. Lưu Sấm không phải loại người anh tuấn cũng không phải người đọc sách nho nhã. Theo lý mà nói điều đó không phù hợp với tiêu chuẩn kén chồng của Gia Cát Linh. Nhưng ở bên cạnh Lưu Sấm có một cảm giác an toàn mà ở trong thời loạn điều đó là hơn tất cả.
Từ xưa các tài tử giai nhân thường sẽ trở thành giai thoại.
Mỹ nhân yêu tài tử, chuyện này là bình thường. Nhưng trong thời loạn một người đàn ông mạnh mẽ, còn hơn cả trăm lần so với đám văn nhân yếu ớt. Gia Cát Linh thích cảm giác an toàn này, nhưng nàng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thích Lưu Sấm.
- Ta …
- Nếu tỷ không thích Mạnh Ngạn ca ca thì chúng ta đi thôi.
- Vì sao?
- Vô duyên vô cớ chịu nhiều ân tình của Mạnh Ngạn ca ca như vậy cũng nên sớm kết thúc một chút. Tránh cho ngày sau ân tình này nhiều hơn lại thành thù hận.
Gia Cát Linh do dự một chút nhưng không trả lời.
Còn Gia Cát Lượng thì trầm giọng nói:
- Nhưng nếu tỷ thích Mạnh Ngạn ca ca thì đừng bỏ cuộc. Dù Mạnh Ngạn ca ca không phải loại đàn ông tuấn tú nhưng rất có trách nhiệm. Huynh ấy thích Tam nương tử, hơn nữa lại đồng cam cộng khổ với nàng ấy, tình cảm sâu sắc. Nhưng điều đó cũng nói lên được rằng tỷ không có cơ hội. Đệ cảm thấy tỷ rất thích Mạnh Ngạn ca ca thì phải nghĩ cách. Nếu không, đợi cho vị Tuân nương tử kia cũng đến thì e rằng lúc đó tỷ sẽ không còn cơ hội đâu như thế mới thực sự đáng tiếc.
- Đi đi đi, trẻ con hiểu cái gì?
Gia Cát Lượng cười khó hiểu rồi đột nhiên khoanh tay nói:
- Quan quan chi cưu, tại hà chi châu. Khổng Tử có nói đàn ông ăn to nói lớn. Nếu tỷ tích Mạnh Ngạn ca ca thì cũng chẳng phải là chuyện gì mất mặt. Nhưng nếu vì sợ hãi hoặc vì nguyên nhân khác rõ ràng là thích mà lại bỏ cuộc thì người sau này phải hối hận chính là tỷ.
Gia Cát Lượng làm như một con ma xó, chuyện gì cũng biết.
Khiến lúc đó Gia Cát Linh tuy nổi giận nhưng cũng thấy có lý …
- Ta biết, Lưu công tử thích gì?
Gia Cát Lượng cười ha ha nói:
- Tỷ tỷ, Mạnh Ngạn ca ca thích thiết kế kĩ thuật. Tỷ xem lúc trước huynh ấy chế tạp ra bàn đạp yên, say đó lại thiết kế ra trục xe kiểu mới … Còn nữa, trước đó mấy ngày, huynh ấy lại thiết kế ra cày loại ngắn cách sử dụng không giống với cày dài. Chỉ có điều công việc của huynh ấy bộn bền vẫn chưa có thời gian nghiên cứu. Tỷ tỷ không thích mấy thứ này sao? Nếu đã như vậy sao không xin huynh ấy chỉ bảo nhiều hơn, tự nhiên sẽ …
- Còn nhỏ, không lo mà đọc sách cho tốt, toàn nghĩ những chuyện linh tinh … Khổng Minh, ta thấy đệ đúng là ngứa da muốn ăn đánh đây mà!
Gia Cát Linh có hơi mừng thầm nhưng vẻ mặt làm như nổi giận giơ tay muốn đánh Gia Cát Lượng.
Gia Cát Lượng vội vàng tránh đi, chạy ra khỏi phòng.
Đứng ở hành lang dài không nhìn thấy Gia Cát Linh đuổi theo nữa mới thở dài một hơi, vẻ mặt cười khổ.
Nghĩ ra ta đường đường là một Khổng Minh Gia Cát, đệ tử của Khang Thành Công vậy mà hôm nay phải phí tâm lo lắng chuyện này. Tỷ tỷ, đệ có thể giúp tỷ chuyện này nhưng những chuyện khác phải dựa vào chính tỷ thôi.
Gia Cát Lượng rất hiểu nếu Gia Cát Linh không thích Lưu Sấm … vậy thì không thể vẫn ở đây được.
Tuy Gia Cát Lượng luôn miệng nói là muốn viết thư đi Kinh Châu nhưng cho đến giờ cũng chưa viết một bức thư nào. Gia Cát Lượng cũng không muốn đi. Có thể được học môn hạ của Trịnh Huyền, là mơ ước của biết bao người đọc sánh. Hơn nữa y cũng muốn ở bên cạnh Lưu Sấm, thường ngày cứ nghe Lư Sám lải nhải một câu "Khổng Minh, ngươi thấy thế nào" y cũng thấy mình được tôn trọng.
Nhưng nếu như Nhị tỷ quyết định phải đi thì y nhất định cũng phải đi cùng Gia Cát Linh.
Đây không phải là kết quả mà Gia Cát Lượng muốn nhìn thấy. Nhưng Gia Cát Linh vẫn xấu hổ, ngượng ngùng khiến Gia Cát Lượng cảm thấy sốt ruột. Lại vừa lúc xảy ra chuyện của Tuân Đán, để cho Gia Cát Linh hiểu rõ tình cảm của mình, đối với Gia Cát Lượng mà nói cũng không phải chuyện xấu. Nếu Gia Cát Linh thực sự không thích Lưu Sấm thì Gia Cát Lượng ở lại chỗ này còn có ý nghĩa gì nữa.
Nhưng nếu … Gia Cát Lượng gãi đầu, nói thầm: Mạnh Ngạn ca ca béo như vậy mà sao có nhiều người thích thế?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]