Chương trước
Chương sau
- Thúc phụ

- Yên tâm, tên Sĩ Tiếp kia là người có tình có nghĩa, tuyệt đối sẽ không giống như Chung Nguyên Thường. Như vậy đi, ta đi chuẩn bị một chút, có thể mang Trương Siêu đi Giao Chỉ Trước tiên phải, quân nhu doanh phải thay cho người khác thống soái. Ta thấy, hay là để Văn Hướng tiếp nhận quân nhu doanh đi. Người này trung trực, cũng là người quyết đoán. Vả lại võ nghệ không tệ, đủ để những người dưới kinh sợ. Lại nói tiếp, Văn Hướng cũng là người một nhà, cháusao không bồi dưỡng y cho tốt?

- Nhưng lính mới

- Tử Nghĩa và Tử Sơn đều khen ngợi khả năng của Công Lưu. Nếu Công Lưu ngay cả những người đó cũng không trụ được, thì có bản lĩnh gì? Ta cảm thấy, cháu cho Văn Hướng làm phó tướng của Công Lưu, nhân tài không được trọng dụng rồi!

Lưu Sấm bỗng nhiên phát hiện, khác biệt lớn nhất giữa hắn và Lưu Dũng là cái gì.

Hắn thích đem sự tình suy nghĩ một cách cẩn thận, mà Lưu Dũng thì suy nghĩ hết sức đơn giản.

Năng lực của Sử Hoán cuối cùng như thế nào? Lưu Sấm cũng không rõ ràng lắm, Lưu Dũng cũng không thật rõ ràng. Là Thái Sử Từ và Bộ Chất cho rằng, Sử Hoán có năng lực như thế, cho nên Lưu Sấm mới ủy thác trọng trách. Nhưng ở tron mắt Lưu Dũng, Sử Hoán có lợi hại, cũng là người khác họ. Không giống với tình huống của Từ Thịnh, Tiểu Đậu Tử tuy rằng xuất thân không tốt, nhưng đối với Mi Hoán rất trung thành và tận tâm.

Sau khi trải qua khó khăn ở Hải Tây, Lưu Dũng nhận Tiểu Đậu Tử làm con gái nuôi, còn đặt tên cho nàng là Lưu Ki. Từ Thịnh sớm muộn gì cũng lấy Tiểu Đậu Tử, kể từ đó, sẽ là người một nhà.

Điều này làm cho Lưu Sấm nhớ đến một tình tiết trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, sau khi Tào Tháo xây dựng Đồng Tước đài, từng luận võ dưới Đồng Tước đài, khiến những người trong Tào tộc giao đấu với những võ tướng họ khác. Mới nhìn, dường như là một việc làm vô tâm, nhưng cẩn thận suy nghĩ, sẽ thấy trong đó có âm mưu của Tào Tháo. Võ tướng họ Tào và võ tướng họ khác, đọ sức lẫn nhau, chế ước lẫn nhau, trong lúc vô tình hình thành cân bằng.

A, cứ suy nghĩ như vậy.

Thái Sử Từ những người này, có thể tính là võ tướng họ khác. Như vậy Từ Thịnh và Hứa Chử Hứa Chử và Lưu Sấm quen biết từ nhỏ, Lưu Dũng đối với Hứa Chử còn có ân thụ nghệ, cũng có thể tính là người một nhà.

Ừ! Biện pháp này, thật là không tồi.

- Khi nào thúc phụ đi?

- Sáng sớm ngày mai, ta cùng Trương Siêu xuất phát.

Lưu Sấm ngẫm nghĩ một lát, liền gật đầu đồng ý.

Sau đó, hắn tìm đến Từ Thịnh, đem ý của Lưu Dũng nói lại với Từ Thịnh, Từ Thịnh vui vẻ đồng ý.

Y từng thống soái qua quân nhu doanh, giờ lại tiếp nhận, cũng là đã quen việc Ngoài việc tăng thêm người, dường như không có vấn đề gì khác. Cứ như vậy, Lưu Sấm lần lượt sắp xếp, tìm đến Mi Phương. Ngoài việc mang cuốn gia phải đã sao chép lại, Lưu Sấm còn lấy trong hòm sách ra, những tấu chương mà năm đó Lưu Đào dâng lên Hán Đế mang đến cho Mi Phương. Tất nhiên có thêm những bản tấu chương này, sẽ tăng cường sự thuyết phục hơn. Mi Phương cũng vui vẻ lĩnh mệnh, liền trở về doanh trướng, tiến hành chuẩn bị.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Lưu Sấm đã hạ lệnh nhổ trại, xuất phát.

Đại quân đi qua huyện thành Khai Dương, đi qua Thuật Thủy, như là tiến vào quận Lang Gia.

Cùng lúc đó, một lá thư được mang đến Hứa Đô, Tào Tháo sau khi biết được tin tức, cũng không tránh khỏi bị sợ hãi.

- Huyền Đức không phải nói Lưu Sấm kia cùng lắm là một tên bối chủ nô gia, sao lại là hậu duệ của Đào Công được?

Tào Tháo sau khi giao quyền Đại tướng quân cho Viên Thiệu xong, liền đi xe ngựa đến phủ Tư Không nghị sự. Y ngồi ngay ngắn ở đại sảnh phủ Tư Không, xem thư án trước mặt, tấu chương đưa từ Từ Châu tới, cũng rất lo sợ. Y ngẩng đầu nhìn Trần Dục, một lúc lâu sau hạ giọng nói:

- Việc này, đã xác nhận chưa?

Trình Dục vân vê chòm râu trước ngực, nhẹ nhàng lắc đầu.

- Tư Không không cần kinh hoảng, chuyện này hiện giờ chưa được xác nhận, chỉ là tin tức từ Từ Châu truyền tới. Người này ở Từ Châu hai lần đánh bại Lã Bố, đúng là có chút bản lĩnh. Hơn nữa tin tức từ Từ Châu truyền đến, hình như muốn coi đây là cái cớ, để che giấu sự mất mặt của Lã Bố do liên tiếp bại trận. Nên thật ra ta cho rằng, chuyện này chưa chắc có thật Công không thấy Văn Nhược bọn họ đều không có phản ứng, nghĩ đến chắc cũng không thể xác thực. Nếu không phải như vậy, chỉ sợ bây giờ bọn họ đã đến, chất vấn Tư Không dựa vào cái gì mà đuổi Lưu Sấm đi.

- Lời nói của Trọng Đức, ngược lại cũng có lý.

- Lại nói tiếp, người này thật sự không bình thường. Trước kia khi ở Nhữ Âm, ta còn tưởng chỉ bằng khả năng của Văn Đạt, đủ để giết chết kẻ này, không bao giờ nghĩ đến Văn Đạt lại bị thua đau. Nếu không như thế, hắn càng ở cùng huyện khiến Huyền Đức không nể mặt, thì ra thê tử của Huyền Đức, bị hắn cướp đi Ha hả, ta đã nói, Huyền Đức sẽ vì chuyện này mà hận thấu xương, chứ không nghĩ mọi chuyện lại như vậy.

- Xem bộ dạng của hắn, dường như là muốn đi Bắc Hải trước. Trọng Đức, ngươi nói xem có nên phái Tiêu Kiến ở Lang Gia, tới thử xem hắn có tài cán gì?

Trình Dục ngẫm nghĩ một lát, khoát tay nói:

- Thế thì không cần, hắn có thể cướp cờ ở Nhữ Âm, từ Nhữ Nam giết đến Lang Gia, tất nhiên không thể coi thường được. Tiêu Kiến mặc dù là người có tài cán, cũng chỉ sợ không phải là đối thủ. Nhưng mà, người này muốn đi Bắc Hải, cũng không thể để hắn đi một cách dễ dàng được. Ta nhớ được đầu năm, Bắc Hải bị Viên Đàm đánh phá, Bắc Hải Tướng là Khổng Dung bỏ thành mà đi, cho nên chức Bắc Hải Tướng vẫn chưa được bổ nhiệm Tư Không cắt cử một người làm Bắc Hải Tướng, cũng có thể có điều kiện kiềm chế việc này. Trước đây Khổng Dung rất có danh vọng ở Bắc Hải, mà dưới tay y có một người tên là Bành Cầu, đó là người Bắc Hải

- Ngươi nói là

- Lưu Sấm đến Bắc Hải, nếu muốn ở lại, sẽ phải chịu sự khống chế của Bành Cầu.

- Nếu hắn không chịu sự khống chế của Bành Cầu, thì làm như thế nào?

- Tư Không sao đã quên Lỗ Văn Cử? Y mà làm đại tượng, kỳ thực không được việc gì, cả ngày dư luận giới thượng lưu công kích triều chính Nếu biết Bành Cầu chết dưới ta Lưu Sấm, y sao có thể từ bỏ ý đồ. Đến lúc đó, cho dù Lưu Sấm là con trai của Đào Công, cũng khó sống yên ổn ở Bắc Hải. Công có thể triệu hồi hắn về Hứa Đô, thì đám người Văn Nhược, sẽ không có cách nào trách cứ, ngược lại sẽ hết lời khen ngợi Tư Không.

Tào Tháo vốn có một đôi mắt nhìn xa, giờ lại nghe những lời này của Trình Dục, không khỏi liên tục gật đầu, tỏ vẻ khen ngợi.

Trình Dục cười nói:

- Mà nay mối nguy hiểm của Tư Không người, ở phía tây chứ không phải ở phía đông. Công Tức đã quyết định chinh phạt Trương Tú, giờ không cần để ý đến Lưu Sấm, cứ để Bành Cầu lo, đợi khi bình định được Trương Tú, làm sao phải sợ Lưu Sấm?

Tào Tháo, rất đồng tình! Tháng mười Nguyên niên Kiến An, Hứa Đô ra chiếu thư, phong Bành Cầu làm Bắc Hải Tướng.

Theo sau, lại phong Quản Thống Thái Thú Đông Lai, Hành Phấn võ Trung Lang Tướng sự. Đồng thời, Tào Tháo mệnh Thái Thú Thái Sơn Lã Càn bí mật giám sát nhất cử nhất động của Lưu Sấm. Sau khi truyền đi một loạt mệnh lệnh, sự chú ý của Tào Tháo liền chuyển đến Uyển Thành, chiêu binh mãi mã, chuẩn bị chinh phạt Trương Tú.

Mà lúc này Lưu Sấm đang tiến về Lang Gia quận.

Vì tăng sức chiến đấu của binh lính mới, Lưu Sấm mệnh Sử Hoán ven đường chinh phạt sơn tặc, cho nên tốc độ hành quân hơi chậm.

Tuy nhiên vì kế hoạch sau này, Lưu Sấm lại cho rằng đây là quá trình không thể thiếu. Lính mới trong quá trình chinh phạt sơn tặc tuy có thương vong, nhưng sau khi trải qua mấy trận chiến, đã không còn tản mạn như lúc ban đầu. Đồng thời, Sử Hoán ở trong quân thiết lập quân pháp bảy lệnh cấm năm mươi bốn trảm, chỉnh đốn quân kỷ. Ở Tranh Vanh cốc, tuy rằng lính mới không so được với Đan Dương binh nhưng cũng đã thay hình đổi dạng.

Ít nhất theo Lưu Sấm, chi lính mới này đã có một chút bộ dạng của binh lính.

- Văn Hướng, phía trước chính là Huyện Cử, cần phải tế lễ thúc phụ?

Lúc Lưu Sấm đến Tranh Vanh cốc, lính mới đã được Sử Hoán lĩnh xuống, đi tới ki nhà lớn bao vây tiễu trừ sơn tặc.

Đây cũng là lần luyện binh cuối cùng trước khi Lưu Sấm tiến vào Bắc Hải, Sử Hoán cũng vô cùng coi trọng chuyện này, cho nên liền sớm xuất phát.

Qua Tranh Vanh cốc, chính là Huyện Cử.

Nhớ ngày đó, Từ Thịnh báo thù cho phụ thân, giết cả nhà cường hào bản địa, không thể không chạy trốn xuống phía nam.

Đó là Từ Thịnh chính mình, cũng không ngờ tới lại nhanh như vậy trở về quê nha, nghe Lưu Sấm vừa nói như vậy, Từ Thịnh cũng có chút động lòng.

Xem bộ dạng do dự của y, Lưu Sấm không kìm nổi cười nói:

- Văn Hướng cần gì khẩn trương như vậy, nếu đã trở lại, liền không thể hết lòng vì việc chung. Nghĩ đến cũng cần dọn dẹp cỏ dại trên phần mộ thúc phụ một chút, vừa lúc ngươi cũng có thể mang theo Tiểu Đậu Tử, cũng khiến cho thúc phụ được an ủi phần nào.

Lưu Sấm nói xong, Từ Thịnh liền đỏ mặt.

Tiểu Đậu Tử ở một bên cúi đầu, xấu hổ đến mức hận không thể đem đầu chôn ở trước ngực.

Mi Hoán không kìm nổi, đẩy Lưu Sấm một cái, hạ giọng nói:

- Sao chuyện tốt như vậy, từ miệng huynh nói ra lại biến thành như vậy?

- Biến thành như thế nào chứ?

Lưu Sấm bất mãn nói:

- Lần này Văn Hướng trở về, mặc dù không coi là áo gấm về nhà, nhưng cũng đã có tiếng tăm. Dẫu gì cũng là một doanh chủ tướng, chẳng lẽ lại còn phải trốn trốn tránh tránh? Hơn nữa Tiểu Đậu Tử với Văn Hướng tâm đầu ý hợp, thúc phụ đã nói, đợi sau khi Bắc Hải ổn định, sẽ sai người tổ chức tiệc vui cho hắn ta. Đây chính là việc đại sự cả đời, có thể nào không báo cáo phụ mẫu sao?

Đôi mắt Từ Thịnh đỏ lên, liếc mắt nhìn Lưu Sấm đầy cảm kích.

Mà Tiểu Đậu Tử cũng bớt ngượng ngùng "Dạ" một tiếng, xem như đồng ý.

- Quyết định như vậy đi, sáng sớm ngày mai, ta mang Phi Hùng Vệ cùng Văn Hướng đi tế bái trưởng bối Hoán Hoán, hay là muội cũng đi đi, coi như giải sầu.

Mi Hoán lập tức thoải mái, liên tục gật đầu.

- Đã như vậy, chúng ta cùng đi, cùng đi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.