- Trương tướng quân đồng ý cho ta mượn đường Đông Hải sao?
Lưu Sấm nhìn sứ giả trước mặt, hai mắt lóe sáng chợt nói:
- Nghĩ chắc có lẽ Trương tướng quân có điều kiện … Để ta đoán xem có phải là thả Lã tiểu thư ra không?
- Đúng vậy! Sứ giả ngẩn ra chợt cười nói:
- Trương tướng quân quả nói không sai, Lưu công tử đã nhìn ra sơ hở. Không tệ, tướng quân nhà ta hứa hẹn, chỉ cần công tử thả Lã tiểu thư ra thì sẽ không truy cứu nữa và đồng ý cho công tử mượn đường Quận Đông Hải, Văn Viễn tướng quân xưa này ngưỡng mộ Trung Lăng Hầu, nghe nói công tử là con trai của Trung Lăng Hầu, cũng không muốn bức bách quá, chuyện lúc trước cũng chỉ là hiểu lầm, Lã tiểu thư là người con gái mà Ôn Hầu xem như viên ngọc quý, vô cùng yêu mến, kính mong công tử suy nghĩ cho kỹ, tại sao không làm mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn?
Sứ giả nói nói một hồi, Lưu Sấm trầm tư không nói.
Một lúc lâu sau, Lưu Sấm đột nhiên nói:
- Ngươi tên là gì?
- Hả?
Sứ giả hơi sửng sốt chắp tay nói:
- Tại hạ chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, có lẽ công tử chưa bao giờ nghe qua Tại hạ họ Ngô, là nhân sĩ Quảng Lăng, lúc trước đã từng có duyên gặp gỡ Văn Viễn tướng quân một lần nên lần này đặc biệt được người tiến cử đến thương lượng cùng công tử.
- Ngô tiên sinh!
- Tiên sinh thật không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3196902/quyen-1-chuong-135-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.