Chương trước
Chương sau
Đúng như dự đoán của Trương Liêu, Lã Bố nghe nói Lưu Sấm chạy về hướng Phó Dương, không nói gì thêm lập tức hạ lệnh kỵ binh truy kích.

Lần này, Lã Bố dẫn 800 kỵ binh, đều là tinh nhuệ dưới trướng y.

Lúc trước y cũng từng thống soái Phi Hùng Quân cho nên đối với ba chữ Phi Hùng Quân có chút lưu niệm, cho nên hắn đặt đội cận vệ kỵ quân này là Phi Hùng Quân.

Lã Bố cũng không hỏi gì đến lai lịch kẻ tặc chiếm lĩnh Bành Thành.

Theo y, chỉ cần có ngựa Xích Thố, trong tay có Phương Thiên Họa Kích đã đủ để dẹp yên kẻ tặc.

Tám trăm kỵ binh của Lã Bố xuất phát, từ Bành Thành thẳng tiến đến Phó Dương.

Vào lúc giữa trưa, Lã Bố đã đến ngoại thành Phó Dương, cứ tưởng bọn tặc nhân kia nghe ngóng tin tức bỏ chạy rồi, nào ngờ xa xa nhìn thấy binh mã bày trận ngoài thành, dường như chờ rất lâu.

Lã Bố vội vàng ghìm chặt ngựa, tập trung suy nghĩ.

Nhìn binh mã đối phương dường như cũng không phải quá nhiều, chỉ sơ qua chỉ có trên dưới ngàn quân.

Tuy nhiên có thể nhìn ra được binh mã này thật sự không phải là đám ô hợp như lời Tần Nghị nói, cho dù đối phương ở Bành Thành nghỉ ngơi và chỉnh đốn một ngày cũng không thể nào có được dũng khí này.

Một ngàn quân tốt, bày một trận chỉnh tề.

Trường thương san sát, đao kiếm rực rỡ … 800 kỵ binh của Lã Bố tuy rằng quân số không nhiều nhưng vẫn cho thấy khí thế đó khó chống đỡ. Với khí thế như vậy mà không làm binh mã đối phương dao động thậm chí ngay cả chút hoảng loạn cũng không có. Ơ nơi này cái gọi là Đãng sơn tặc không có mà rõ ràng là một đội binh tinh nhuệ được huấn luyện khá tốt.

Lã Bố không khỏi hít sâu một hơi, trong lòng âm thầm khiếp sợ.

Tên chết tiệt Tần Nghị này dám báo cáo dối tình hình quân cương.

Tuy nhiên, nhân trung Lã Bố, mã trung Xích Thố.

Cho dù là ở một ngàn tám trăm năm về sau Lã Bố trong suy nghĩ của nhiều người không thể nào thay thế được, giống như võ thần vậy.

Chỉ thấy đầu y đội mũ giáp mặc sư tử bảo giáp, áo khoác chiến bào bách hoa, eo buộc đai ngọc, tay cầm Phương Thiên Họa Kích, dưới ánh mặt trời lóe ra hàn quang, ngựa Xích Thố gào rú như một con rồng bay lượn hung hãn. Trước trận đấu, Lã Bố dạng chân, một tay cầm Phương Thiên Họa Kích đột nhiên giục ngựa tiến lên, quát lớn:

- Các người là ai dám chiếm quận thành, hôm nay mỗ gia đến đây còn không bó tay chịu trói.

Còn chưa nói dứt lời đã thấy đối phương đứng dọc hai bên tạo nên một con đường, mấy viên đại tướng trong trận lao ra.

Cầm đầu ba người là một người to béo, một tên đen thô, một tên bạch diện thư sinh.

Ba người có sự chênh lệch nhau, về tuổi tác dường như tên đen thô và tên như thư sinh lớn hơn, nhưng tên mập mạp kia mới là người làm chủ.

- Ôn Hầu, mỗ gia chính là Lưu Sấm Dĩnh Xuyên tên Lưu Mạnh Ngạn, là con trai của Trung Lăng Hầu, bái kiến Lã Ôn Hầu.

Người mập mạp nói, giục ngựa về phía trước.

Lã Bố đột nhiên cảm thấy con Xích Thố dường như rối loạn có vẻ nóng nảy.

Còn đối phương cũng gặp phải tình huống này, con Tượng Long cũng hí vang, hình như đang khiêu khích Xích Thố.

Con ngựa Xích Thố kia sao có thể cam chịu khiêu khích, vì thế trước trận rít gào, nó điên cuồng … Lưu Sấm và Lã Bố còn chưa giao thủ, hai con ngựa đã bắt đầu thi đấu.

Ồ, chẳng phải đó là con ngựa y giao cho Mi Phương sao? Tại sao lại nằm trong tay gã mập mạp này? Lúc đầu Tượng Long thuộc về Lã Bố, lúc ấy y vừa tới Từ Châu, vì kết giao với cường hào địa phương mà đã tặng Tượng Long cho Mi Phương.

Ngày trước, Tượng Long ở trong tay Lã Bố đã xung đột với con Xích Thố này không ít.

Hai con ngựa đều là những ngựa hiếm có trong thiên hạ, tính tình vô cùng dữ dằn, sao có thể nhốt cùng những con ngựa khác dòng chứ? Cho nên khi gặp mặt nhau Tượng Long và Xích Thố thật giống như đối thủ, thật không ngờ có một ngày hai con ngựa này sẽ gặp nhau trên chiến trường, hơn nữa ngay cả hai chủ nhân của chúng dường như cũng là đối địch, nên hai con ngựa này càng không e dè gì cả.

Con trai của Trung Lăng Hầu ư? Trung Lăng Hầu là ai? Lã Bố rất nhanh kịp phản ứng,như lời Lưu Sấm nói là Trung Lăng Hầu chẳng lẽ là người bị Thập Thường Thị hại chết sao? Chính là Lưu Đào Lưu Tử Kỳ sao? Tuy nhiên tên Lưu Sấm này … Lã Bố cảm thấy có chút quen thuộc.

Nhìn con Tượng Long, y lập tức nhớ đến lai lịch của Lưu Sấm, không phải như lời Mi Chúc nói là "bối chủ gia nô" sao? Chẳng phri thằng nhãi này xuôi nam Giang Đôngn sao còn ở Từ Châu? Hơn nữa còn chiếm Bành Thành của y … Mặc kệ, hôm nay y nhất định phải giết chết hắn, khiến hắn quy thuận Mi Chúc.

Lã Bố nghĩ đến đây trong lòng tỏa ra sát khí.

- Ta tưởng là ai, hóa ra là tên bối chủ gia nô. Cũng tốt, hôm nay ta sẽ lấy đầu ngươi để giảm mối hận của Tử Trọng, tiểu tử Lưu Sấm hãy để mạng lại!

Cùng với sự gầm lên giận dữ của Lã Bố, ngựa Xích Thố ngửa mặt lên trời rít gào, giống như tên rời cung, nhằm Lưu Sấm mà tới.

Thật lòng mà nói Lưu Sấm cũng không muốn đối chọi với Lã Bố, như vậy chẳng ai có lợi cả. Vốn định dùng lời lẽ thuyết phục, nào biết được tên Lã Bố này lại nhanh chóng tấn công. Lưu Sấm giận dữ vô cùng, vừa muốn tiến lên chợt nghe có tiếng người cao giọng hò hét:

- Công tử đừng sợ, Thái Sử Từ tới rồi.

Thái Sử Từ thúc giục ngựa Sư Tử Thông, gào thét trong trận chạy như bay mà ra.

Tốc độ của Sư Tử Thông chỉ chớp mắt đã đến trước mặt Lưu Sấm, Hạc Vũ Thương trên không trung múa bay lượn, xoay tít một vòng đón cây Phương Thiên Họa Kích của Lã Bố, tiếng nổ vang tai, hai lực khổng lồ va vào nhau khiến cánh tay của Thái Sử Từ không khỏi run lên, y thầm nghĩ trong lòng gã này thật vô cùng lợi hại, Hạc Vũ Thương cũng không ngừng lại, vắt thương liền đâm, Lã Bố vốn định chém Lưu Sấm, đối phương tất nhiên sẽ không chiến tự tan.

Nào biết được Thái Sử Từ xuất hiện, không ngờ tiếp được chiêu của y, thậm chí còn thừa lực phản kích.

Trong lòng Lã Bố cũng cả kinh, có chút hiếu kỳ.

Y né tránh được Hạc Vũ Thương lạnh lùng nói:

- Tướng địch xưng tên.

- Mỗ gia chính là Đông lai Thái Sử Từ!

Thái Sử Từ nói xong lại phóng thương tấn công tới, thương thế cực nhanh, như mưa rền gió dữ, thương hợp nhất thương lao vào Lã Bố.

Dù thế nào, Thái Sử Từ cũng không phải là đối thủ của Lã Bố.

Nhưng Lã Bố nếu muốn thắng Thái Sử Từ cũng phải trải qua ít nhất sáu bảy mươi hiệp, mới có thể thủ thắng.

Thương hai người xông tới, giao nhau cùng một chỗ.

Chợt nghe tiếng ngựa Xích Thố rít gào, ngựa Sư Tử Thông rống giận, thương kích chạm nhau tiếng vang không ngừng.

Ghìm ngựa một bên, Lưu Sấm đứng nhìn trên chiến trường hai người đang đấu nhau, hắn không khỏi giật mình … Hắn biết Lã Bố khá lợi hại có biệt danh Hao Hổ, nhưng Thái Sử Từ cũng không phải là người bình thường, hai người có thể một mất một còn. Mới hơn ba mươi hiệp Thái Sử Từ không ngờ lộ ra yếu thế, có chút ngăn cản không nổi.

Trong lòng Lưu Sấm quýnh lênh, muốn giục ngựa tiến lên.

Nhưng Hứa Chử sớm đã muốn ra trận, bất ngờ đoạt ra trước Lưu Sấm.

Hai ngựa Lã Bố và Thái Sử Từ đạp nhau, vừa muốn quay đầu ngựa … Chợt nghe vang lên tiếng rấm to:

- Lã Bố xem đao!

Hứa Chử giục ngựa nhanh chóng đến trước mặt hắn, đổi đao liền chém.

Lã Bố vội giơ kích đón chào, đao kích giao nhau một tiếng nổ vang lớn.

Đại đao trong tay Hứa Chử bị đẩy ra, ngựa lùi về mấy bước, tình huống của Lã Bố cũng không ổn chút nào, ngựa Xích Thố chịu đựng một sức lực lớn phát ra tiếng hí dài, lùi lại mấy bước. Trong lòng Lã Bố lại cả kinh, thầm nhủ: tên đen này khí lực mạnh thật! Không nghĩ dưới trướng Lưu Sấm lại có nhiều tướng dũng mãnh như vậy! Người tên Thái Sử Từ kia thương sử dụng thuần thục còn Hứa Chử thì có lực khá lớn.

- Tướng địch xưng tên!

Lã Bố không nghĩ tới hôm nay liên tiếp gặp hai người luyện võ đạt đến mức Luyện Thần, trong lòng kinh hãi không ít.

Hứa Chử nhếch miệng cười ha hả, lộ ra một răng nanh trắng:

- Dự nhân là Hứa Chử, hiệu Hổ Si, hôm nay đến lĩnh giáo Hao Hổ.

Nói xong một đại đao xuất chưởng hóa thành đao vân quay cuồng.

Cùng lúc đó, Thái Sử Từ cũng quay đầu ngựa lại, Hạc Vũ Thương liên hoàn xuất kích.

Điều này chẳng phải là một đề toán một thêm một là hai sao, nếu đơn độc đánh nhau, Thái Sử Từ cũng tốt mà Hứa Chử cũng không sao đều không phải là đối thủ của Lã Bố. Nhưng sau khi hai người này liên kết, chẳng những đánh ngang ngửa với Lã Bố mà còn chiếm được vị thế thượng phong. Lã Bố tinh thần phấn chấn, Phương Thiên Họa Kích tung bay lấy một địch hai, mười hiệp trôi qua, hai mươi hiệp trôi qua … Ba người vẫn đánh xoay quanh, vô tình đã đánh hơn năm mươi hiệp Lã Bố dường như có chút khó ngăn khó cản nổi, Phương Thiên Họa Kích trong tay y dần dần tán loạn bị hai người bọn Thái Sử Từ đánh liên tiếp lui về phía sau.

- Cha đừng lo lắng, có Linh Đang Nhi tới đây.

Trong trận của Lã Bố, một tên tiểu tướng thấy Lã Bố dường như yếu thế có chút nóng nảy.

Nàng giục ngựa lui ra, thúc ngựa vung kích, liền sát nhập chiến đoàn.

Lã Bố nghe tiếng của tên tiểu tướng hét to, cũng không khỏi hoảng sợ … Âm thanh này thật sự quá quen thuộc, không phải giống tiếng con gái Lã Lam của y đó ư?

- Linh Đang Nhi, quay về.

Lã Bố lớn tiếng la, nhưng tên tiểu tướng đã vọt lên trước mặt.

Chỉ có điều nàng chưa kịp nhận trận chợt nghe Lưu Sấm gầm lên:

- Tiểu tặc ngươi đừng gàn rỡ, ta sẽ tiếp ngươi.

Khi nói xong, chỉ thấy Lưu Sấm phóng ngựa lao tới, kéo lê Bàn Long Bát Âm Chùy trên mặt đất, tạo nên một khe rãnh sâu. Hắn ngăn tên tiểu tướng kia lại, Bát Âm Chùy đập tới vang lên một tiếng thật lớn chợt nghe đầu Thù phát ra âm thanh như tiếng huýt gió khá to là cho tên tiểu tướng sợ xanh mặt.

- Lưu Sấm, xin thủ hạ lưu tình.

Lã Bố thấy như vậy không khỏi trố mắt nhìn, khàn giọng quát to.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.