Chương trước
Chương sau
Lưu Sấm nói một cách chậm rãi, làm cho người ta cảm giác như đang nói chuyện với bạn hữu.

Ngụy Việt không khỏi ngẩn ngơ, lập tức yên lặng.

Nếu như nói gã trước đây có thể xem Lưu Sấm là tên nô tài phản chủ, nhưng khi biết Lưu Sấm là con trai Lưu Đào thì không thể nói ra lời nào cả, nhưng để y đầu hàng Lưu Sấm y lại cảm thấy không yên lòng, cũng có thể cảm thấy Lưu Sấm không được tốt.

Hắn ta tuy là con trai Lưu Đào nhưng ai biết rõ được chứ? Trong tay ngươi có mấy ngàn binh mã, cũng như chó nhà có tang ta dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi? Nói cho cùng thanh danh của Lưu Sấm cũng không đủ vang dội. Hắn xuất đạo quá muộn … Nếu đổi lại là Lưu Bị nói không chừng sẽ được Ngụy Việt thuần phục, chim khôn chọn cây mà đậu, lương thần chọn chủ mà theo. Có lẽ trong lòng Ngụy Việt, Lưu Sấm không được xem là minh chủ, hơn nữa tuổi của hắn còn quá nhỏ thật sự làm người ta không yên tâm … Tuy rằng Ngụy Việt không nói gì nhưng có thể Lưu Sấm hiểu được.

Hắn thở dài, trầm giọng nói:

- Ta không thể giết ngươi, cũng không thể thả ngươi … Vậy ta sẽ giam ngươi, ta sẽ để ngươi xem trong tương lai có chuyện gì xảy ra. Tốt nhất ngươi đừng nghĩ đến chuyện tự sát hay tuyệt thực, ta ghét nhất loại chuyện này nếu ngươi tự sát ta sẽ lấy hết quần áo của ngươi, viết to bốn chữ trên thi thể ngươi Tây Lương Ngụy Việt treo ở cổng thành để người dân quan sát, lúc đó ngươi có thể vang danh thiên hạ.

- Ngươi … Ngụy Việt nghe được thật sự khá sợ hãi. Gã căm tức nhìn Lưu Sấm, miệng ngập ngừng định chửi ầm lên, chợt nghe Lưu Sấm nói:

- Không được nói tục, nếu không ta sẽ còn làm thêm nữa. Ngươi dám mắng ta một câu, ta sẽ cho người cạo sạch tóc ngươi, dùng dây thừng buộc trên cổ ngươi treo ở cổng thành. Cho nên hiện tại ngươi cứ ăn cơm no, ngủ thật ngon, ngàn vạn lần dừng nghĩ làm chuyện dại dột, ngươi muốn đọc sách ta sẽ cho ngươi mượn sách, ngươi muốn luyện võ ta cũng không ngăn trở, ngươi hãy cho ta biết ta nên làm thế nào đánh một trận phiến thiên địa.

Ngụy Việt nhìn Lưu Sấm chăm chú đột nhiên nói:

- Luận võ nghệ, luận cách hành quân đánh giặc ta không thể nào so sánh với Thái Sử Từ và Quản Hợi, luận mưu trí dưới trướng ngươi có Bộ Chất, Lã Đại hơn gấp trăm lần ta, ta thật sự không hiểu vì sao ngươi cứ chằm chằm vào ta, nhất định bảo ta đầu hàng, ta có ích gì cho ngươi?

- Việc này … Lưu Sấm cúi đầu.

Một lát sau hắn lại ngẩn đầu lên, gương mặt bụ bẩm trông thật thà phúc hậu cười nói:

- Ta thích.

Thân mình Ngụy Việt run rẩy, đột nhiên xoay người ra ngoài.

Đi tới cửa đột nhiên gã dừng lại nhìn Lưu Sấm nói:

- Lưu công tử, Mỗ gia sẽ hóng mắt mà xem.

- Yên tâm, tuyệt nhiên không làm ngươi thất vọng đâu.

Lưu Sấm vẫn cười như cũ, khiến Ngụy Việt không nói gì thêm nữa.

Nhìn theo Ngụy Việt rời đi, Lưu Sấm đột nhiên thở dài. Hắn cũng không nói lên được nguyên nhân vì sao nhất định phải thu phục Ngụy Việt, có thể nguyên nhân bị xem thường, ai bảo Lưu Sấm còn chưa mở miệng, Ngụy Việt đã thẳng thừng cự tuyệt chứ? Rõ ràng đấy là khinh thường hắn, càng như thế Lưu Sấm càng chứng minh cho Ngụy Việt thấy hắn có tư cách chiêu dụ hay không.

- Nguyên Phúc.

- Có mạt tướng.

- Ngươi đi nói cho Nguyên Thiệu bảo hắn triệu tập Phi Hùng Vệ sau giờ tý chúng ta lên đường.

Chu Thương liền chấp hành, nhanh chóng rời đi.

Lưu Sấm nằm dài trên dường ngửa mặt hướng lên trời chăm chú nhìn trần nhà.

Không biết Hoán Hoán hiện tại thế nào rồi! …

Đông Hải Quận, Đàm huyện.

Thần sắc Mi Phương phức tạp ngồi nhìn Mi Hoán ngồi ngay ngắn trước mắt y.

Thoáng một cái đã hơn nửa năm rồi … Nhìn qua Mi Hoán dường như đã gầy đi khá nhiều. Tuy rằng trước đi Mi Phương rất oán Mi Hoán, vốn nghĩ nhìn thấy Mi Hoán sẽ giận dữ nhưng khi nhìn thấy Mi Hoán, tức giận của Mi Phương đã tan thành mây khói.

- Tiểu Muộn, muội gầy đi nhiều quá!

Hắn nhẹ nhàng nói một câu làm cho Mi Hoán lập tức khóc lớn lên.

- Nhị huynh!

Mi Hoán chạy lên trước ôm chặt cổ y, Mi Phương mới phát hiện ra trong đầu y không có ý niệm cự tuyệt.

- Con nha đầu này ngày thường không nói gì không ngờ gây nên chuyện lớn như thế, muội cũng biết, Đại huynh …

- Đừng nói hắn với muội!

Mi Hoán nhíu mày lớn tiếng nói:

- Trên đời này không có huynh trưởng nào lại muốn lấy hạnh phúc cả đời tiểu muội mình để đánh đổi cái gọi là tiền đồ. Nhị huynh, Hoán Hoán biết chuyện này huyng cũng bất đắc dĩ, việc nhà huynh ấy làm chủ cho nên chuyện này huynh không có trách nhiệm gì cả.

Khóe mắt Mi Phương giật giật hai cái ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lưu Dũng, Bộ Chất, định nói gì … Cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.

Quyết định lần này của huynh trưởng thật sự quá mức ngang ngược. Ít nhất phải hỏi qua ý kiến của Hoán Hoán, có thể nào lại trói muội ấy áp giải đi chứ? Muội ấy là em gái của huynh ấy chứ không phải kẻ thù, khi phụ thân qua đời từng bảo ta và huynh ấy phải đối xử tốt mới muội muội, không cần biết nguyên nhân của huynh ấy là gì cũng không thể làm thế.

Trong lòng Mi Phương đúng là có oán hận Mi Chúc sâu đậm.

Không biết thế nào Mi Chúc một lòng một dạ tìm Lưu Bị làm nơi nương tựa, nói gì cũng không nghe.

Mi Phương cũng chỉ có thể thuận theo … Huynh trưởng như cha, Mi Chúc là huynh trưởng của y, Mi Phương cũng chỉ có thể nghe theo sắp xếp của hắn.

- Hoán Hoán sao muội đến đây?

Mi Phương cũng không rõ nên hỏi.

Mi Hoán nói:

- Vì cơ nghiệp trăm năm của Mi gia mà đến.

- Cơ nghiệp trăm năm của Mi gia sao?

Mi Phương khẽ nhìn thoáng thấy Lưu Dũng và Bộ Chất như lão tăng ngồi thiền không khỏi cảm thấy buồn cười.

- Hoán Hoán, chúng ta hiện khá tốt mà … Muội đã bỏ đi thật sự không nên quay về, nếu Đại huynh biết hắn ta nhất định sẽ không buông tha cho muội. Đến lúc đó Nhị huynh muốn giúp muội cũng không thể nào gạt được Đại huynh.

- Cũng không hẳn như vậy.

Bộ Chất đột nhiên mở to mắt cười hả hả nói.

- Vị này là …

- Mỗ gia là Bộ Chất Hoài Âm, nay hiện đang dưới trướng của Lưu công tử.

- Bộ Chất Hoài Âm? Chẳng lẽ là hậu duệ của Hoài Âm hầu sao?

- Đúng vậy.

Mi Phương lập tức ngỡ ngàng, bởi vì y biết cả nhà họ Bộ ở Hoài Âm đã bi Lưu Sấm tiêu diệt, mà nay đã xóa tên ở Hoài Âm, chính vì thế mà Lưu Sấm và Hoài Âm hẳn có mối thâm thù đại hận mới đúng, vì sao Bộ Chất này lại dưới trướng của Lưu Sấm? Thật sự làm cho người ta cảm thấy lạ.

- Nhị lão gia cũng chớ cảm thấy kỳ lạ, tuy là Hoài Âm Hầu nhưng không có quan hệ với ngũ hổ Hoài Âm. Ta chính là ta, Bộ Chất tự Tử Sơn, không có quan hệ gì với Bộ gia … Ha hả, mới vừa rồi nhị gia nói Mi gia mọi chuyện đều tốt chỉ sợ không hẳn vậy. Theo ta được biết, lúc trước Lưu Bị đã bị Lã Bố đánh bại lưu lạc đến huyện Hải Tây, lệnh huynh đã dốc sức tương trợ. Ta nghe nói, lệnh huynh hiến cho năm vạn thạch lương thực, đao thương tên, đồ áo quân nhu vô số, ngay tiếp sau tự gia Đồng Khách cũng tặng cho Lưu Huyền Đức … Ha ha, xin lỏi Nhị lão gia Lưu Bị nay ở đâu? Lúc trước các người hiến cho y vài thứ kia hiện đã ở đâu?

Mi Phương nghe mặt biến sắc.

Bộ Chất cười nói:

- Đương nhiên ta cũng biết đại gia đại nghiệp Mi gia là gia nghiệp trăm năm, có thể nói căn cơ hùng hậu. Nhưng dù có mất đồ mà có được tiếng vanh mới đúng nhưng ta không thấy điều đó, Mi gia có lại được điều gì tốt mà ngược lại, uy danh Mi gia ngươi hiện giờ ở Đông Hải Quận đã không còn được như trước, thanh thế ngày một yếu đi, không bằng lúc đầu.

Nhớ ngày đó Đổng Trác gây loạn, Hán thất khuynh hướng lung lay.

Tào Tháo ám sát Đổng Trác thất bại đã trốn tới Trần Lưu được Vệ Tư ở Trần Lưu trợ giúp, khởi binh thảo phạt Đổng Trác, vốn của Mi gia đâu được nhiều như vậy. Mà nay Tào Công hùng mạnh, Duyện Nhị Châu, Tây chào đón Thiên tử, lợi dùng Thiên tử để ra lệnh cho chư hầu, được người thiên hạ sở trọng. Nhưng Lưu Huyền Đức thì sao?

Lúc trước loạn Khăn vàng có thương nhân Ký Châu Tô Song Trương Thế Bình giúp đỡ khá nhiều, sau được Công Tôn Toản thu dụng được ban binh mã trấn giữ Bình Nguyên … Những người này đã giúp đỡ cho vị Lưu Sứ Quân kia nhưng không có thu được kết quả gì cả, Mi gia nhà ngươi sao có thể khẳng định có thể thu hoạch được khá phong phú chứ? Luận xuất thân, tuy xuất thân của Mi gia là thương nhân nên không dễ gì việc không có lợi mà lại làm.

Nay Lưu Bị thua trận bỏ thoát thân đi Từ Châu, lúc trước Mi gia nhà các người đã giúp đỡ Lưu Bị nhiều vật dụng chẳng lẽ trong lòng Lã Bố lại không giận chuyện này sao? Chỉ là lệnh huynh có chút thanh danh, mà Lã Bố có thể xâm lược xuống Từ Châu, vốn không xong nên mới không truy cứu.

Nếu ta là Lã Bố, trong ba năm tới có thể đứng vững được chắc chắn Mi gia ngươi sẽ bị nhổ tận gốc, hay ngươi nghĩ Trần Hàn Du sẽ tha cho các ngươi?

Mi Phương giật mình, lập tức á khẩu không nói được gì.

Tức khắc Bộ Chất lại nhắm mắt trở lại bộ dạng như mọi việc không liên quan đến mình.

- Nhị huynh, tình hình trong nhà quả nhiên không tốt.

Mi Hoán cũng có chút khẩn trương, lôi kéo Mi Phương nhẹ giọng nói.

Mi Phương ho khan hai tiếng:

- Bộ tiên sinh, nghe người nói vậy khiến tiểu mỗ không khỏi giật mình … Đúng vậy, lần này Mi gia hao tổn khá nhiều nhưng ở Đông Hải Quận vẫn là cường hào như cũ.

- Ha ha, quả thật như thế sao?

Bộ Chất mở tỏ mắt nói một câu.

Trong phút chốc, Mi Phương mặt đỏ bừng cắn chặt răng không biết nên giải thích thế nào.

Lúc này Mi Hoán làm sao có thể không nhìn rõ được phản ứng của nhị huynh, vội quay lại nói:

- Bộ tiên sinh, xin hỏi người có kế gì giải không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.