Chương trước
Chương sau
Ánh nắng mặt trời rực rỡ.

Một đội bộ tốt hộ tống một chiếc xe ngựa nhanh chóng đi vào thị trấn.

Huyện Tương thuộc một phần của Quận Bái.

Tào Tháo lệnh Lưu Bị trấn thủ Quận Bái, làm như thế để đề phòng Lã Bố tập kích, Quận Bái và Từ Châu tuy cách nhau một con sông Tuy Thủy, phía đông Tuy Thủy là Từ Châu, phía Tây là thuộc Quận Bái, lúc trước Lưu Bị đồn trú tại đó nhưng sau đó lại bị Tào Tháo chiêu đến Hứa Đô, cho nên vẫn chưa tiến đến.

Tuy Lưu Bị chưa tới nhưng không có nghĩa y không phái người đến.

Trần Đáo đi đến quê nhà Nhữ Nam tuyển quân mua ngựa, Tôn Càn thì phụ trách thuyết phục danh sĩ Nhữ Nam.

Tôn Càn là học trò của Trịnh Huyền, mặt mũi sáng sủa khôi ngô, hiền lành, y làm thuyết khách thì không có ai vượt qua được, Lưu Bị muốn sống yên ở Quận Bái thì nhất định phải hợp tác trên mọi phương diện. Từ Cầu Long Kháng là một tộc họ Từ lớn ở Hải Tây, Lưu Bị ở Hải Tây và Từ gia có quan hệ không tệ chút nào,đương nhiên phải đến thăm hỏi. Tuy nhiên, Từ Cầu là thủ hạ của Viên Thuật, nếu muốn vững gót ở quận Bái cần được sự tán thành của Tào Tháo.

Cho nên, quan viên là thủ hạ của Tào Tháo, nên cũng cần phải chuẩn bị một phen. Tôn Càn trước bái kiến Từ Cầu, sau đó tiến thẳng đến Nhữ Nam. Dựa theo kế hoạch, y có hy vọng thông qua Chu Thành để liên lạc với các quan viên lớn nhỏ của Nhữ Nam, nhưng y không ngờ khi đến Nhữ Âm sẽ gặp Lưu Sấm, đó cũng là xui xẻo của Tôn Càn, cũng có thể y nóng lòng mong đạt được thành công vì Lưu Bị mà kết quả sớm bị thiệt mạng.

Lúc này Trần Đáo chưa trở về Quận Bái, trấn thủ ở Huyện Tương đó là vị tâm phúc khác của Lưu Bị, Giản Ung

- Giản Hiến Hòa.

Người tên Giản Ung này là đồng hương của Lưu Bị cũng là mưu sĩ đi theo Lưu Bị sớm nhất, rất được Lưu Bị yêu thích. Hơn nữa, tính tình Giản Ung rất chín chắn trầm ổn, cho nên Lưu Bị đối với y khá yên tâm. Sau khi Giản Ung đến Huyện Tương liền tăng cường trấn thủ nơi đây. Khi y biết được Lưu Sấm ở Nhữ Nam đã giết chết Tôn Càn, đã vô cùng kinh hãi.

Nhớ ngày trước xuôi nam đến Giang Đông, tất cả mọi người bao gồm cả Giản Ung trong đó đều cho rằng Lưu Sấm sẽ ở lại Giang Đông không trở về Trung Nguyên. Nào biết được hắn quanh đi quẩn lại không ngờ lại quay trở về. Hơn nữa lại thật sự trùng hợp đúng lúc Lưu Bị muốn tiến đến Quận Bái.

Dù cuộc chiến ở Nhữ Nam chưa xảy ra ở Huyện Tương nhưng Giản Ung vô cùng cẩn thận, chuẩn bị sẵn sàng để tiến hành giao đấu với Lưu Sấm.

Y đã gặp qua Lưu Sấm nhưng chưa từng giao lưu qua nên cũng xem như chưa quen biết. Gặp gỡ tại Khúc Dương, Lưu Sấm và Trương Phi nảy sinh xung đột, sau lại tiếp tục chiến đấu ở huyện Cù, khi Trần Đáo về Hạ Bi đã từng nói với Giản Ung rằng Lưu Sấm là một nhân tài. Nhưng có trời mới biết vì sao biến thành kẻ thù.

Lúc trước Mi Chúc nói Lưu Sấm là gia nô Mi gia, Giản Ung cũng không tin.

Bởi vì y biết Lưu Sấm và Mi Gia không có bất cứ quan hệ nào … Lúc ấy y còn muốn tìm Lưu Bị khuyên bảo chẳng qua đó chỉ là một nữ tử, không nên quá để tâm? Chú cháu Lưu Sấm là những người vô cùng dũng mãnh, có thể cùng Trương Phi chiến đấu, những người tài như thế Lưu Bị rất cần, vì một nữ tử mà mất đi viên dũng tướng thật sự không đáng chút nào, nhiều nhất trấn an Mi Chúc là được rồi.

Nhưng không nghĩ tới Lưu Sấm lại còn cướp đi Cam phu nhân.

Thù hận giữa Lưu Bị và Lưu Sấm lập tức đã không có cách nào hòa giải được nữa rồi.

Thù giết cha, mối hận đoạt vợ! Nếu chỉ là Mi Hoán, cao lắm chỉ là thể diện của Mi Chúc bị mất, cũng không có quan hệ quá lớn với Lưu Bị. Dù sao Mi Hoán gả cho Lưu Bị là do Mi Chúc đề nghị, còn không thì không có chuyện đó xảy ra. Chuyện này thật sự cũng rất ít người biết, mà cho dù Lưu Bị thích Mi Hoán, nhưng chỉ cần vì hai dũng tướng Lưu Sấm, Lưu Dũng, tin rằng Lưu Bị có thể bỏ qua thứ mình yêu thích, thậm chí có thể đứng ra hóa giải cho mâu thuẫn giữa Lưu Sấm và Mi Chúc.

Nhưng Cam phu nhân … Đó chính là người vợ Lưu Bị đứng ra cưới hỏi đàng hoàng, bị Lưu Sấm cướp đi như vậy Lưu Bị còn mặt mũi nào mà tồn tại? Thù hận này quá lớn rồi!

- Dưới thành, là binh mã phương nào?

Trên thành Huyện Tương, quân lính lớn tiếng quát hỏi.

Xe ngựa ở ngoài thành dừng lại, đứng đầu là một lính, cao giọng nói:

- Trong thành hiện người nào làm chủ? Hả?

Giọng điệu khá lớn! Tên lính cửa nhăn mặt nhưng cũng không dám chậm trễ lập tức sai người thông báo cho Giản Ung, một bên cũng lớn tiếng trả lời:

- Người chủ trì trong thành là Giản tham quân, các người là ai?

- Nói cho vị Giản tham quân kia, nói chúng ta phụng mệnh công tử đi hộ tống phu nhân về nhà.

- Hả? Tên lính giữ thành kia nghe cũng có chút bối rối.

Hộ tống phu nhân? Gã không biết nên làm thế nào cho phải, trong lúc này nhất thời chân tay luống cuống.

Công tử là vị nào? Phu nhân từ đâu mà đến? Quân canh giữ Huyện Tương cũng không biết chuyện vợ của Lưu Bị bị cướp đi, loại chuyện này quá mất mặt, nếu là Lã Bố bắt làm tù binh còn nói nghe được, nhưng lại bị một tên vô danh tiểu tốt bắt đi đúng là quá mất mặt. Cho nên trừ những lão binh ở Từ Châu ra, rất nhiều người không biết chuyện này xảy ra, ở nơi này quân lính không biết gì cả, Giản Ung đã đi đến trên thành.

Khi y nghe nói đối phương đưa phu nhân gì đó đến, trong lòng có chút lo lắng.

Giản Ung vội thò đầu ra hướng dưới thành quan sát.

Chỉ thấy người đi đầu là một người đàn ông vạm vỡ mặt đen cao lớn, râu quai nón.

- Ngươi là người phương nao? Công tử mà ngươi nói là ai?

Người đàn ông vạm vỡ mặt đen kia dường như không chút kiên nhẫn, lạnh lùng nói:

- Công tử nhà ta là con trai của Trung Lăng Hầu tên Lưu Sấm, phu nhân nhà ngươi đang ở trong tay ta, rốt cuộc có muốn hay không muốn?

- Việc này …

- Thôi đi, mặc kệ ngươi. Công tử nhà ta có đức hiếu sinh, chỉ nói đuổi phu nhân về … Phu nhân ở trên xe, muốn hay không tùy ngươi định đoạt.

Người đàn ông vạm vỡ mặt đen nói xong hô lên một tiếng, xoay người bỏ đi.

Dưới cổng thành, xe ngựa lẻ loi đỗ ở đó.

Giản Ung do dự một chút, thấy gã đàn ông vạm vỡ mặt đen đi xa liền cắn răng hạ lệnh:

- Mau cho người mang chiếc xe vào thành.

Lưu Sấm mang Cam phu nhân trả lại sao? Không phải hắn ở Nhữ Âm giao thủ với Trường Nô, Lý Thông sao, chẳng lẽ hắn đã trốn đi được? Hắn mang Cam phu nhân trả lại là có ý gì? Cũng có thể Lưu Sấm biết mình cùng đường cho nên mang phu nhân trả lại, là muốn làm dịu đi mối quan hệ với chủ công hay sao? Khoan đã, tên mặt đen kia vừa rồi nói gì nhỉ … Con trai của Trung Lăng Hầu? Ai nào là Trung Lăng Hầu? Giản Ung đột nhiên cảm thấy y suy nghĩ chưa đúng lắm, dường như có chút mơ hồ. Y dọc theo đường lớn đi xuống thành lâu, lúc này cửa thành đã mở, một đội quân tốt đã lao ra, vội vàng lao về phía xe ngựa.

- Xe này sao nặng thế?

- Có khả năng còn có lễ vật gì đó nữa.

- Cũng có thể là như thế.

Lúc này Giản Ung đã đến dưới thành, đang chuẩn bị nghênh đón, đã thấy một viên tiểu tướng bỗng nhiên ngăn cản Giản Ung.

- Thản Chi, vì sao ngăn cản ta?

Tiểu tướng đó là Quan Bình, con trai lớn của Quan Vũ.

- Thế phụ, dường như có điều gì là lạ.

- Sao vậy?

Quan Bình nhìn chiếc xe chậm rãi đi tới hạ giọng nói:

- Thế phụ, chẳng lẽ người không cảm thấy được xe ngựa này dường như có tải trọng không nhỏ, chỉ sợ không có thẩm thẩm trong đó thôi.

Giản Ung ngẩn ra, vội ngẩn đầu lên.

Y cũng phát hiện ra vấn đề, ngay lập tức giật nảy mình lạnh toát, quát lớn:

- Dừng lại, dừng xe ngựa lại.

Không chờ y nói xong, chợt nghe tiếng kêu vang.

Theo sát sau, từ thùng xe ngựa tiếng kêu răng rắc vang lên, có mấy người liền từ xe thoát ra ước chừng bốn năm người, người đi đầu cao chừng 1m90, thân thể cường tráng, khuôn mặt tròn tròn, còn khá non nớt. Trong tay cầm Giáp tử kiếm, hắn lao đến cửa thành, quân lính dưới thành còn chưa kịp phản ứng, Giáp tử kiếm đã vung lên bay lượn, trong phút chốc huyết quang văng tung tóe, hai tên lính máu chảy đầm đìa, đầu người rơi trên mặt đất.

- Lưu Sấm…

Giản Ung và Quan Bình đồng loạt kêu lên kinh hãi.

Phía sau Lưu Sấm còn có bốn người là Thái Sử Từ, Lưu Dũng, Từ Thịnh, Tiêu Lăng. Năm người này như năm mãnh hổ xuống núi.

Lưu Sấm từ trên xe xông xuống trước, Thái Sử Từ và Lưu Dũng một trái một phải, một thương một mâu cao thấp tung bay, Từ Thịnh và Tiêu Lăng mỗi người một đại đao đi sát phía sau. Năm người vọt xuống tinh thần hăng hái đi qua cửa thành, Lưu Sấm hét lớn:

- Giản Ung, còn không để mạng lại.

Một tên lính gác dùng thương đâm tới, đã thấy thân hình to lớn của Lưu Sấm nhanh chóng xoay tít một vòng, Giáp tử kiếm thuận thế giơ lên cao chém xuống, tên lính kia ngã người trên mặt đất.

Quan Bình giận tím mặt:

- Bối chủ gia nô, dám lừa gạt ta.

Gã nói xong cầm đao xông lên phía trước muốn ngăn trở.

Nào biết được Giản Ung kéo gã lại, vừa lui y vừa ra lệnh:

- Ngăn bọn chúng lại cho ta, đóng cửa thành.

- Thế phụ, ngươi làm cái gì vậy? Giản Ung túm cổ Quan Bình hung ác nói:

- Thản Chi, bây giờ không phải lúc ham chiến. Nhìn thấy tên cao lớn cầm mâu thương đứng sau Lưu Sấm không? Ta đoán y là Lưu Dũng mà tam thúc của ngươi từng nhắc tới … Người này có thể đấu ngang tài ngang sức với tam thúc ngươi, ngươi tiến lên không phải chịu chết vô cớ sao? Mau chỉ huy binh mã, ta đoán có lẽ quân phản loạn đến nhanh thôi, lúc đó phiền toái càng lớn.

Binh mã trong huyện thành phần lớn đóng ở giáo trường. Môn đinh của cửa thành nhìn cũng không ít nhưng sức chiến đấu cũng không quá mạnh mẽ. Quan Bình đột nhiên tỉnh ngộ vội xoay người chạy đến giáo trường, chỉ có điều y chạy chưa đến giáo trường liền thấy Giản Ung tóc tai bù xù dẫn người chạy tới.

- Thản Chi đi nhanh đi.

- Thế phụ, làm sao vậy?

- Quân giặc quá mạnh, lại có đến mấy ngàn người … Quân tiên phong đã xông vào trong thành, Huyện Tương không thể nào thủ được nữa, mau chạy theo ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.