- Tôn Sách không làm khó ngươi?
Thái Sử Từ vẻ mặt nghi hoặc, nhìn Lưu Sấm hỏi.
Lưu Sấm ngu ngơ cười một tiếng:
- Tượng Long ngày đi nghìn dặm, đêm cũng phải tám trăm, Tôn Sách muốn đuổi kịp ta, không dễ vậy đâu.
- Vậy ngươi còn chạy lại làm gì?
- Ta chỉ là có vài lời trong lòng nói, muốn nói cho Tôn Bá Phù.
- Thì ra là vậy.
Thái Sử Từ không hỏi thêm nữa, sau đó nhìn Tiêu Lăng, gật gật đầu tán thưởng.
- Lưu Sứ quân quả là không biết nhìn người, dưới trướng có một dũng tướng như vậy lại đi tin vào một Trương Anh, thật là điều đáng tiếc nhất.
Tiêu Lăng mặt đỏ lên, lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Bộ Chất ở bên cạnh đột nhiên mở miệng:
- Thái Sử tướng quân, tiểu muội ta nay đã xa xứ, không thể không trốn đến Dĩnh Xuyên. Lần này ta đến chỉ là hi vọng tìm được Tử Thăng, dẫn y rời khỏi. Nhưng Tử Thăng không chịu, kính xin Thái Sử tướng quân có thể giơ cao đánh khẽ.
- Ngươi muốn mang Tử Thăng đi?
Ánh mắt Thái Sử Từ lóe sáng ngưng tụ, sắc mặt lập tức âm trầm.
Bộ Chất nói:
- Nhớ ngày đó, Tử Thăng vì muốn kiến công lập nghiệp nên mới tới nương tựa Lưu Sứ quân, mà nay Lưu Sứ quân liên tiếp bại trận phải rút lui, ta lại không muốn ta tiểu muội tuổi trẻ đã phải thủ tiết, cho nên đành phải mặt dày thỉnh cầu, hy vọng Thái Sử tướng quân có thể giơ cao đánh khẽ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3196862/quyen-1-chuong-115-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.