Đùng đoàng!
Tiếng sấm vang lên.
Người ta nói mưa xuân quý như vàng, nhưng giờ Lưu Sấm lại thấy rằng, trận mưa phiền phức này tới không đúng lúc.
Tiếng sấm mùa xuân vang lên, vạn vật hồi sinh. Đây vốn dĩ là một dấu hiệu tốt, nhưng lại gây thêm nhiều rắc rối cho Thương đội. Mưa rơi tầm tã, khiến cho đường trở nên lầy lội. Tuy rằng trên người mặc áo tơi, nhưng mưa to thế này, áo mưa cũng không có tác dụng.
Lưu Sấm nhổ ra một ngụm nước bọt, lau chỗ nước mưa trên mặt đi. Hắn giục ngựa đi nhanh lên vài bước, khi đến bên Bùi Thiệu, hắn la lớn:
- Bùi lão đại, ngươi xem trận mưa này còn kéo dài bao lâu?
Lúc này tình trạng của Bùi Thiệu cũng chả khác gì Lưu Sấm, bộ dạng ướt như chuột lột. Y ổn định chiến mã, lớn tiếng đáp:
- Cũng khó nói…xem trời như vậy, e rằng một chốc là không thể hết mưa được. Mẹ nó chứ, lúc này sao lại mưa to như thế được, chưa bao giờ ta gặp phải chuyện này hết. Theo ta đoán, trận mưa này rơi đến tối, không chừng còn rơi cả đêm nữa, thật là phiền toái.
Cổ nhân có bản lĩnh nhìn bầu trời, họ có thể nhìn từ một số đặc điểm khí tượng, rồi đoán ra sự biến hóa của thời tiết.
Khi trời sáng, Bùi Thiệu đã nhắc nhở, có thể sẽ có mưa to. Có điều khi nhìn thấy mặt trời rực rỡ chiếu xuống, bất kể là Lưu Sấm hay Mi Thiệp đều không hề để tâm, chỉ thúc giục đoàn xe lên đường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3196765/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.