- Xin hỏi vừa rồi vị nào ngâm thơ vậy?
Một người thanh niên từ trên thuyền bước xuống, tuổi tác khoảng hai ba hai tư, trên người mặc một chiếc áo cà sa màu xanh, rộng thùng thình, tay áo bay phất phơ.
Lưu Sấm ngẩn ra, vội vàng xuống ngựa bước đến.
- Vừa rồi tại hạ thấy nước sông Hoài dào dạt, nhất thời không kìm được lời lẽ, đã quấy nhiễu nhã hứng của tiên sinh rồi.
Nhìn y phục của đối phương, chắc hẳn không phải người bình thường.
Tuy nhìn hành lí có vẻ sơ sài, nhưng khí chất bất phàm.
Sau lưng người thanh niên còn có vài tùy tùng. Nhưng do người thanh niên nọ không ra lệnh, đám tùy tùng đành ở trên thuyền, không cùng người thanh niên lên bờ.
- Ồ?
Người thanh niên nhìn Lưu Sấm sửng sốt.
Trong mắt ánh lên chút cổ quái, dường như đang tự nhủ:
- Giống, quả thật rất giống!
Tuy nhiên, y lập tức khôi phục vẻ bình thường, mỉm cười nói,
- Xin hỏi bài thơ các hạ vừa ngâm, do thi nhân nào sáng tác vậy?
- Điều này…
Lưu Sấm lộ vẻ do dự.
Thực lòng, hắn cũng không hề có ý định làm một tên đạo thơ. Vừa nãy ngâm thơ, cũng chỉ là cảm xúc bộc phát, chứ không hề có ý gì cả. Nhưng khi người thanh niên hỏi, Lưu Sấm đột nhiên nhận ra rằng, đây là thời cơ hoàn hảo để hắn rạng danh khắp nơi.
Cuối thời Đông Hán, muốn gây dựng công danh, tiền bạc thực ra không phải yếu tố quan trọng nhất. Ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3196757/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.