Chuyển ngữ: Nuy Ham
"Người đâu." Cảnh Mạch cũng không nhìn cha con Triệu thị nữa, hạ lệnh: "Đưa Triệu tướng (*tể tướng - Nuy)) và Triệu tướng quân ra ngoài."
"Phụ thân." Triệu Thành Bắc thấy Cảnh Mạch đã mở miệng đuổi người, phụ thân mình không nói tiếng nào, gấp đến độ kêu Triệu Thu Minh một tiếng.
Triệu Thu Minh chắp tay hành lễ với Cảnh Mạch, nói: "Đại điện hạ, ta đây là người Phụng Thiên."
Âm thanh Cảnh Mạch lạnh như băng, nói: "Tiễn khách."
"Triệu tướng gia, mời." Một thị vệ tiến lên, nhấc tay về hướng cửa đình viện.
Triệu Thu Minh không nhiều lời nữa, xoay người đi theo thị vệ ra ngoài.
Nhìn cha con Triệu thị rời đi, phụ tá đứng bên trái Cảnh Mạch nhỏ giọng nói: "Chuyện bại lộ, liền đẩy lên đầu quân vương đi, trọng dụng thần tử như vậy, làm sao triều đình Phụng Thiên có thể tốt?"
Cảnh Mạch cười lạnh, nói: "Hiền tông là minh quân sao?"
"Hôn quân nịnh thần." Một phụ tá khác nói: "Đây là cũng là chuyện tốt đối với Tru Nhật ta."
"Chủ tử." Lúc này một người thị vệ ôm ngang Thanh Ngọc đang hôn mê bất tỉnh, chạy tới trước mặt Cảnh Mạch, bẩm báo: "Nô tài phát hiện A Thu phía sau hòn núi giả."
Cảnh Mạch liếc mắt nhìn hòn núi giả thị vệ chỉ, nói: "Còn sống?"
Do hòn núi sơn ngăn cản, Thanh Ngọc không có bị tòa mộc lâu đập trúng, bất quá sắc mặt tái nhạt như tờ giấy, được thị vệ ôm trong tay không nhúc nhích, làm cho người ta khó phân biệt là còn sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-the-trung-sinh/2878016/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.