Dù Ngọc Tiểu Tiểu sững sờ, trên mặt cũng không có biến hóa lớn, mặt gỗ nhìn Hiền Tông. Đây là người ba muốn đưa con trai chưa tròn một tuổi đi làm con tin, thật đúng là không có mẹ thì con cái như cỏ cây mà? Hai ngày trước nàng còn nói vị này không có làm việc trái lương tâm, xem ra nàng lầm rồi, tên hôn quân này có cái gì mà không dám làm.
Hiền Tông nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Ngọc Tiểu Tiểu, nhắm mắt nói: "Tru Nhật là thượng quốc, đệ đệ con đến đó sẽ tốt hơn ở Phụng Thiên chúng ta, Linh Lung, phụ hoàng....phụ hoàng sẽ không hại đệ đệ con."
"Thánh thượng!"
"Ngài cảm thấy ta là một đứa ngốc sao?"
Cố Tinh Lãng và Ngọc Tiểu Tiểu đồng thời mở miệng, rống lên với Hiền Tông, bởi vì trong người mang bệnh mà sắc mặt Cố Tinh Lãng trắng bệch, vào lúc này cũng chuyển xanh rồi, đường đường là vua một nước tại sao lại có thể nói những lời nhu nhược như thế này? Cố Tinh Lãng tức giận đến cả người run rẩy. Ngọc Tiểu Tiểu cũng tức giận, hôn quân này khi dễ nàng ít đọc sách, coi nàng là đứa ngốc dễ lừa gạt hả?
Hiền Tông bị hai vợ chồng nhỏ rống tới mức ngã ngồi trên ghế, vốn ông đã lo lắng, nay lại càng thêm đứng ngồi không yên, nhưng nghĩ tới những lời của Triệu phi và mấy người Hoa phi, trong bảy vị hoàng tử, ông chỉ có thể nói xin lỗi với một, giữ lại sáu, ông còn có thể có biện pháp hay gì đây?
"Chuyện này trẫm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-the-trung-sinh/2877997/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.