Chương trước
Chương sau
Không có bị cắt đứt, sao lại không thể? Mà làm sao lại như vậy?" Ngọc Tiểu Tiểu nhìn hai chỗ bị thương xong, cũng không quản Cố Tinh Lãng đang há mồm trợn mắt, mở miệng nói.
"Lúc bị dùng hình." Cố Tinh Lãng không muốn nhớ tới lúc mình bị dùng hình trong thiên lao, tránh ánh mắt Ngọc Tiểu Tiểu nhìn hắn, nói một câu đơn giản.
"Con biết." Cố Tuần giơ tay lên, bàn tay nhỏ quơ quơ trước mặt Ngọc Tiểu Tiểu, nói: "Tam thúc là bị cái tên thái giám Kính Trung hại đó."
"Tuấn nhi!" Cố Tinh Lãng quát nhẹ, không muốn đứa cháu này nói thêm gì nữa.
"Nói tiếp." Ngọc Tiểu Tiểu đưa tay ra, một tay xách một đứa, quăng đến giường, nói: "Là tình huống gì?"
"Bọn họ đem Tam thúc cột vào hình giường." Đừng xem Cố Tuần là một đứa nít sáu tuổi, trí nhớ hắn rất tốt, chuyện Cố Tinh Lãng bị dùng hình như thế nào, hắn nhớ rất rõ, vừa hoa tay múa chân dáng vẻ hình giường, vừa nói với Ngọc Tiểu Tiểu: "Bọn họ dùng sợi dây buộc vào chân Tam thúc, sau đó bọn họ liều mạng kéo sợi dây đó."
Tưởng tượng lại lời đứa trẻ, Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Ngũ mã phanh thây hả?"
Cố Tuần nghi hoặc: "Tiểu Tam thẩm, cái gì gọi là ngũ mã phanh thây?"
"Tam thúc con một tiếng kêu đau cũng không có." Cố Tấn bốn tuổi cắn ngón tay, mở miệng nói: "Tam thúc à nam tử hán!"
Ngón tay út Ngọc Tiểu Tiểu chọc chọc vào chân Cố Tinh Lãng.
Cố Tinh Lãng không kịp phòng bị, "Á" một tiếng.
"Đau sao?" Ngọc Tiểu Tiểu hỏi.
Cố Tinh Lãng gật đầu.
Đã đau thì nói lên rằng thần kinh cái chân này không có bị hoại tử, Ngọc Tiểu Tiểu đánh giá hia chân Cố Tinh Lãng, có lẽ nên phẫu thuật một chút, nhưng sao đại phu ở đây lại phán xử tử cho hai cái chân này nhỉ? Võ lực của người thế giới này đã kém, ngay có y thuật cũng kém luôn sao? Ta đi, Ngọc Tiểu Tiểu lắc đầu, hoàn toàn là chơi không vui nha.
Trong lòng Công chúa Điện hạ đang dữ dội, nhưng lọt vào mắt một lớn hai nhỏ, thì mặt Công chúa Linh Lung đang co quắp, hoàn toàn không biết vị này đang suy nghĩ gì.
"Ta thấy...." Lúc Ngọc Tiểu Tiểu muốn nói với Cố Tinh Lãng, chân của người cũng không phải không có hy vọng, thì cửa tân phòng ầm một tiếng, Vương ma ma hoảng hốt chạy vào.
"Không xong!" Vương ma ma còn chưa tới giường, liền kêu một tiếng: "Công chúa Điện hạ, Cố gia xong rồi."
Hai tiểu thịt viên tròn còn tốt, không hiểu vị thẩm mập mạp này nói gì, nhưng thân thể Cố Tinh Lãng run một cái, gấp gáp hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Cấm quân, Triệu tướng gia mang theo Cấm quân tới." Vương ma ma không để ý Cố Tinh Lãng, vẻ mặt lo sợ nhìn Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Bọn họn....Bọn họ muốn lục soát hậu viện Cố gia."
"Trong nhà ngươi giấu cái gì à?" Ngọc Tiểu Tiểu hỏi Cố Tinh Lãng.
Cố Tinh Lãng còn chưa kịp nói, Vương ma ma đã lên tiếng: "Triệu tướng nói hắn nhận được mật báo, Cố gia giấu tội chứng phản quốc!"
Hai mắt Cố Tinh Lãng đỏ như máu, phản quốc, cái tên tiểu nhân Triệu Thu Minh này còn đánh cho bọn họ một chiêu này sao?
"Ta đi xem một chút!" Ngọc Tiểu Tiểu đứng lên, Cố gia không thể nào là người phản quốc, nếu không lúc nàng thành quỷ, nhất định sẽ thấy: "Ta tin ngươi là trong sạch, không cần sợ, có ta đây." Suy nghĩ một chút, Công chúa Điện hạ nói với Cố Tinh Lãng.
Cố Tinh Lãng hình như cảm thấy có chỗ nào đó không đúng thì phải.
Vương ma ma nói: "Công chúa Điện hạ, đó là Triệu tướng á."
Ngọc Tiểu Tiểu dẫn đầu bước ra tân phòng, ngay cả Triệu phi, nàng cũng có thể giết, còn sợ lão cha Triệu phi à?
"Còn có hơn một ngàn Cấm quân." Vương ma ma nhìn Công chúa mình, kêu lên.
Hơn một ngàn nhân loại à, sai thiên lôi là có thể đánh chết bọn họ, đối với Công chúa Linh Lung thì chuyện này không đánh nhắc đến.
Vương ma ma chạy tới trước người Ngọc Tiểu Tiểu, chuyện này nhất định là có liên quan đến Triệu phi, phàm chuyện có Triệu phi xen vào, Hiền Tông là không thể trông cậy rồi, Vương ma ma đề nghị Ngọc Tiểu Tiểu: "Công chúa, chúng ta chạy đi, trên người nô tỳ có không ít ngân phiếu á!"
"Vậy còn bọn họ?" Ngọc Tiểu Tiểu chỉ chỉ một lớn hai nhỏ sau lưng.
Vương ma ma cứng họng, đúng nha, bọn họ bỏ trốn, vậy cả nhà Cố gia phải làm sao đây?"
"Vậy..." Vương ma ma nhẫn tâm, nói: "Mang họ đi theo luôn."
"Tinh Lãng!" Vương ma ma vừa đứt lời, Cố Tinh Ngôn bồi rượu ở sân trước cũng chạy vào, nhìn thấy Ngọc Tiểu Tiểu và Vương ma ma thì sửng sốt một chút, ngay sau đó nói: "Công chúa Điện hạ, ta đưa ngài và Tinh Lãng rời đi trước."
"Nhị ca, đã xảy ra chuyện gì?" Cố Tinh Lãng thấy vẻ mặt hoảng hốt của Cố Tinh Ngôn, trực giác việc lớn không tốt, dưới tình thế cấp bách, quên hai chân không thể động, thân thể muốn đứng lên, lại từ trên giường rớt xuống đất.
Cố Tinh Ngôn bước nhanh về phía trước, ôm lấy Cố Tinh Lãng, vội la lên: "Đệ thế nào?"
Vương ma ma gấp gáp nói với Ngọc Tiểu Tiểu: "Công chúa, chúng ta phải nhanh lên."
Hai viên thịt nhỏ nhìn mấy người lớn hoảng hốt, dọa cho sợ khóc rống lên.
Cố Tấn vừa khóc vừa nói: "Làm sao bây giờ, Triệu Thu Minh lại tới!"
Nến đỏ linh lung, trong tân phòng, người lên nói, trẻ con khóc, lập tức rối thành đoàn.
Ngọc Tiểu Tiểu lắc đầu, cất bước ra khỏi phòng, nàng phải xem Triệu Thu Minh này dài ngắn thế nào, không biết có giống tang thi không a? Chứ không sao lại làm cho bọn nhỏ Cố gia sợ như vậy?
"Lục soát kỹ cho ta." Lúc này Triệu tướng đứng trong sân Cố gia hét lớn, nói với bọn người Cấm quân: "Một nơi cũng không bỏ soát, lọt mất người nào, giết không tha."
Lúc này Kính Trung còn giả bộ làm người tốt, nói với Triệu Thu Minh: "Tướng gia, hôm nay là ngày vui của Công chúa Điện hạ, đền đáp sự bồi dưỡng của Thánh thượng."
Cố Thần muốn đạp chết cái tên gian nịnh này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.