Chương trước
Chương sau
Bố Ngự Đình rời nhà gần một tháng, hai ngày trước Trương Vi Vi nhận được tin hắn sắp trở về, nàng lập tức thay đổi bộ dạng nản lòng không có tinh thần, đã nhiều ngày không phải suy nghĩ đến thực đơn, nhưng nàng muốn chỉ huy người làm thu dọn nhà cửa, phải để khi hắn quay về cảm nhận được nàng là một chủ mẫu hiền thê.
Chẳng qua là nàng thân là chủ mẫu không cần phải tự mình động tay dọn dẹp, vội vàng suốt hai ngày, trượng phu còn chưa trở lại, nàng đã cảm thấy có phần nhàm chán rồi.
Xuân Liễu từ trước đến nay thích nhất là náo nhiệt, mấy ngày nay cùng phu nhân chăm sóc tiểu thiếu gia tuy cũng vội vàng, nhưng nói cho cùng vẫn muốn được ra ngoài tìm hiểu thêm, nghĩ đến hai ngày nữa là sinh thần của miếu nương nương ngoài thành, đến lúc đó không biết sẽ náo nhiệt đến mức nào, vì vậy nàng liền cổ vũ chủ tử nhà mình, ngoại trừ đi ra ngoài xem chính mình còn có thể đi chơi một lúc.
Trương Vi Vi vốn không có tinh thần, hội chùa gì đó thì cũng như nhau mà thôi, mọi người thắp chút hương nến, gửi chút tiền bạc dầu vừng, sau đó ăn chút cơm chay, nữ quyến nhà phú quý như bọn họ, chẳng lẽ còn phải đi hội chùa chen lấn với người khác sao?
Xuân Thảo tự nhiên nhìn ra chủ tử không có hứng thú, chống lại ánh mắt cầu xin của Xuân Liễu, nàng thở dài một cái rồi nói: "Phu nhân, lần này không giống! Sinh thần lần này của miếu nương nương nghe nói còn mở thánh thủy cung trong vườn phía sau để cho dân vào, không ít phu nhân cô nương đến đó tắm rửa, nói là có thể bảo vệ bình an đó!"
Bảo vệ bình an...Trương Vi Vi ngồi thẳng người, bỗng nhiên có phần hứng thú.
Nói thật ra, nước thánh thần gì đó thì nàng cũng không quá tin tưởng, nhưng mà trải qua một lần xuyên không lại trùng sinh một lần, khiến nàng cảm thấy thà rằng tin là có, không thể tin là không, dù chính mình không cần nhưng nhi tử và trượng phu có thể dùng, coi như là để an tâm.
Vì thế Trương Vi Vi đồng ý, lập tức cho hai nhà hoàn đi chuẩn bị xe ngựa và thức ăn chay đều bảo các nàng chuẩn bị, bên người còn mang theo mấy tên thị vệ đi về phía miếu nương nương.
Chỉ là khi bọn họ vừa rời đi được một khắc đồng hồ, ở cửa sau tòa nhà có một cỗ xe ngựa dừng lại, hai bóng người lén lút đi lên xe ngựa, cũng đi về phía miếu nương nương.
Dọc theo đường đi, không hề thiếu các loại xe ngựa cùng đi về một phía, lập tức xe ngựa kia cũng không dễ bị phát hiện.
Miếu nương nương nằm ở bên sườn đồi ngoài thành, nhìn có vẻ cao, nhưng đường lên bằng phẳng, các nàng không bảo xa phu đi theo đường lớn, mà là đi theo một đường khác chuyên dành cho xe ngựa đi qua, nơi có người bình thường ít đi, nhưng là đường lại rộng rãi hơn nhiều, dù là hai chiếc xe ngựa đi...song song cũng không có vấn đề gì.
Xuân Liễu trong mong nhìn càng ngày càng gần miếu nương nương náo nhiệt, ánh mắt hưng phấn chỉ kém vén rèm lên nhảy ra ngoài.
Trương Vi Vi thấy thế, nhịn không được cười nói: "Chút nữa vào thăm miếu xong, sau khi dùng cơm chay, ngươi dẫn theo vài nha hoàn đi dạo một vòng, hiện giờ cũng không cần phải lưu luyến nhìn không rời như vậy, như là sinh ly tử biệt vậy."
Xuân Liễu xấu hổ gãi đầu cười cười, vội vàng thu hồi tầm mắt, trong lòng ngầm kêu may mắn trong xe chỉ có ba người bọn họ, nếu không mặt mũi không biết ném đi đâu.
Đến miếu nương nương, đám nha hoàn bị người dẫn đi dọn dẹp chỗ ở tạm, Trương Vi Vi lại dẫn theo hai nha hoàn bên người đi vào điện tiếp khách, vê hương cầu khấn, trước đây nàng ít làm việc này, dù là đi dâng hương trong miếu thì cũng chỉ như đi ngang qua, nhưng mà mấy ngày nay, trải qua nhiều chuyện khiến cho nàng lần đầu tiên thành tâm kính bái.
Bái xong nương nương, nàng cũng không nghỉ ngơi, nghĩ muốn nhanh chóng đi về sau lấy một bình nước thánh, đỡ phải sau khi dùng cơm lại phải tốn thời gian quay lại.
Cái gọi là nước thánh, thật là là phía sau miếu nương nương có một hồ nước, nghe nói ban đầu khi xây miếu, chỗ hồ nước kia vốn là chỗ định xây đại điện để tượng Phật, kết quả vừa động thổ, nước tự nhiên không ngừng trào lên, mà nước lại ngọt lành, cho nên mọi người đều cho rằng đó là nương nương hiển linh, liền chuyển miếu xây lên phía trước, mảnh đất này giữ lại thành vườn của miếu nương nương, ngày thường không cho người khác vào, chỉ khi gặp chuyện lớn thì mới mở cửa cho người dân vào lấy chút nước.
Chẳng qua nước này cũng không phải tất cả mọi người đều được lấy, nếu như không chào hỏi trước, dù có đến cũng không được vào vườn.
Trương Vi Vi tuy rằng từng sống ở thời đại mọi người ngang bằng, nhưng mà sống trong môi trường cổ đại lâu, lại là nhà giàu có, sớm đã quen với loại đặc quyền này, cho nên đối với việc trong vườn trống cũng không cảm thấy kỳ quái, ngược lại nghĩ đến không có ai càng thanh tịnh.
Trong vườn có đủ loại cây cối không biết tên, thân cây thẳng tắp nhưng ít lá, gió thổi qua lại mang theo một loại hương vị hiu quạnh.
Trương Vi Vi nhìn lá vàng khắp mặt đất, từng bước tiêu sái, nhớ tới kiếp trước kiếp này, không khỏi có chút cảm động.
Nếu có thể, thật ra nàng không muốn nhớ đến trước kia, những ký ức đó đối với nàng thật sự không tính là tốt đẹp, nhưng mà có đôi khi  cảnh tượng đó lại khiến nàng đột nhiên nhớ đến một người, có một việc.
Nếu như nói đời trước nàng có chỗ thua thiệt, ngoại trừ việc con trai không rõ tung tích, đại khác chính là nam nhân kia...
Trương Vi Vi cầm bình lấy nước hồ, giống như nhìn thấy gương mặt ôn nhu như nước của nam nhân kia.
Ôn Hoài Nam, rõ ràng là từ vẻ bề ngoài thì là một nam tử ôn nhu như nước, nhưng nội tâm lại vô cùng bướng bỉnh, chỉ cần việc hắn đã quyết, thì khó có thể buông tay.
Đời trước nàng từng nghĩ đến, nếu là nàng xuyên qua khi định ra vị hôn phu là hắn, vậy về sau nàng sẽ không gặp phải những việc như thế hay không, có phải nàng sẽ có một cuộc sống bình thường đơn giản hay không?
Nàng nhớ lại, nhịn không được mà cười bất đắc dĩ, đơn giản là mặc kệ là đời trước hay đời này, bọn họ đều không có khả năng.
Không phải chưa từng động tâm với nam tử như vậy, nhưng động tâm không có nghĩa là yêu, cũng không có nghĩa là có thể có thể ở cạnh nhau trong lúc hoạn nạn đến cuối cùng.
Nếu nàng và Bố Ngự Đình là một đoạn tình hỗn loạn khúc mắc, vậy cùng với Ôn Hoài Nam thì chỉ là gặp qua rồi lại quên mà thôi.
Nàng từ trước đến nay vẫn luôn rõ ràng, cho nên cho dù chính mình sau này bị trục xuất đến biệt viện, cho dù hắn hết lần này đến lần khác nói là muốn dẫn nàng đi sẽ chăm sóc tốt cho nàng, nàng vẫn như cũ chỉ dùng vài câu uyển chuyển từ chối.
Nếu lấy Trương Ái Linh làm so sánh, Bố Ngự Đình là nốt chu sa trên ngực nàng, còn Ôn Hoài Nam chỉ là ánh trăng chiếu đầu giường, có thể nhìn cũng không thể thành.
Trương Vi Vi mải suy nghĩ không nhìn đến bình nước đã đầy, nước hồ hơi lạnh chảy xuống qua tay nàng, mới khiến nàng tỉnh lại, nàng cười nhẹ lắc đầu, chỉ nghĩ đến chính mình cũng không biết chuyện gì xảy ra, sao đột nhiên lại đa sầu đa cảm như vậy, còn nghĩ đến người rất lâu chưa nghĩ đến.
Đời trước nàng phải qua 2, 3 năm nữa mới có thể gặp mặt hắn, khi đó hắn đến nhà cũ bái phỏng, cũng chỉ là muốn biết nàng sống có tốt hay không mà thôi, nếu là nàng sống tốt, hắn vốn tính toán yên lặng rời đi, lại không ngờ rằng tới cửa nhìn thấy Thẩm Tuệ Tâm giống như chủ mẫu, còn nàng thì sống trong biệt viện lãnh lãnh thanh thanh, chính vì vậy sau này mới có gút mắc.
Đời này nàng tự nhiên sẽ không để cho Thẩm Tuệ Tâm quấy rồi giống như đời trước, nếu như hắn lại đi ngang qua cũng có thể an tâm mà rời đi, sẽ không còn nhớ mong đến nàng nữa đi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.