Tiếng chiêng tiếng trống hỗn loạn, tiếng pháo trúc vang lên không ngừng bên tai, Trương Vi Vi cảm thấy hoa mắt chóng mặt, từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là tấm màn màu đỏ, phía trên thêu hoa văn trăm tử nghìn tôn, đó là tâm huyết của nàng thêu từng mũi kim sợi chỉ.
Nhưng mà, không phải đã bị nàng dùng kéo cắt nát rồi sao? Nàng có chút hoảng hốt nhớ lại.
Nàng ngồi bật dậy,lập tức một cơn choáng váng đánh úp lại, nàng cắn chặt môi chịu đựng, hy vọng cơn đau giúp nàng tỉnh táo hơn, sau đó mạnh mẽ mở tấm màn ra, nàng lập tức mở lớn hai mắt, cả người sững sờ.
"Đây...là ta đang nằm mơ?" Hay là nàng lại xuyên không nữa rồi?
Trương Vi Vi nhìn gian phòng được trang trí tráng lệ, bình hoa mai trên bàn trà là đồ cổ tiền triều, một chút cũng không giống với tiểu viện hiu quạnh khi nàng chết, nàng lại sờ sờ quần áo trên người, cũng là tơ lụa tốt nhất, hoàn toàn khác biệt với vải bông.
Trong lòng nàng có một suy đoán hoang đường, nuốt nước miếng, nàng chống đỡ cơ thể lung lay, từ từ đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm, trên gương đồng phản chiếu lại một cái bóng mơ hồ.
Đó là một gương mặt trẻ tuổi, sắc mặt tuy rằng có chút tiều tụy, nhưng vẫn rất trẻ, trong nét ngây ngô lại có chút quyến rũ của thiếu phụ, mái tóc đen dài tùy ý xõa trên vai, mà dáng người bên dưới lớp quần áo, có lồi có lõm, nhất là cái eo nhỏ không đầy nắm tay, lại càng làm nổi bật bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-the-ho-gia/1576398/chuong-1-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.