Nhã Âm tự hỏi rằng có phải bản thân sinh ra đã luôn lâm vào tình cảnh khó xử hay không. Khi mà chỉ bước đi ba bước là bị người xung quanh làm cho đông cứng, lúc nào cũng rơi vào mấy tình huống khó nói kì lạ. Nhã Âm cũng rất khổ sở, nhưng mà cũng không thể tránh khỏi mấy vụ này được. Dần dần cô học được cách hùa theo.
Giống như bây giờ, khi nghe thấy lời nói của Bạc Quân, Nhã Âm liền thấy còi báo động chuyển sang màu đỏ.
Cô trừng mắt nhìn hắn, lời nói phát ra khiến cho ai cũng phải nín thở.
“Anh có em thôi còn chưa đủ, anh còn muốn mắt của kẻ khác?”
Bạc Quân: “…” Ý gì?
Bên dưới: “…” Đột nhiên muốn bị điếc.
Được rồi, hai người rất xứng đôi, tuyệt đối đừng buông tay nhau ra, nếu không trái đất sẽ diệt vong mất.
Bạc Quân nắm tay Nhã Âm bước xuống sân khấu, nhìn thế nào cũng không giống lễ ra mắt, giống đám cưới hơn. Bạc gia với Nhã gia trước giờ là hai thế lực đối lập, một bên hoạt động ngầm, một bên hoạt động gắn với công chúng. Tuy nhiên mấy năm gần đây khi Bạc lão đại nắm quyền, bọn họ đã đặt chân vào rất nhiều lĩnh vực, lặng lẽ thao túng người khác. Nếu bây giờ ra đường hỏi rằng bạn nghĩ ai là kẻ quyền lực nhất, họ đều sẽ nói:
“Một là Silberne, hai là Bạc lão đại.”
Chỉ gọi họ, bởi vì không ai dám gọi tên hắn.
Lúc này bọn họ như chứng kiến giây phút lịch sử, quan hệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-ta-co-bach-nguyet-quang/3572279/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.