Chương trước
Chương sau
Dù là ban đêm nhưng biệt thự Nhã gia chưa bao giờ lơ là cảnh giác, huống hồ ngày mai có đại lễ, nếu để xảy ra sơ sót, bọn họ có trăm cái mạng cũng không đền được. Thế mà vẫn để lọt một kẻ vào, bọn họ có chết cũng không tin Silberne_Bạc lão đại, nửa đêm nửa hôm đột nhập vào phòng tiểu thư nhà bọn họ. Tin tức này truyền ra chắc cả địa cầu vỡ mất.

Đâu đó gần hai giờ đêm, cửa sổ phòng Nhã Âm vang lên tiếng lạch cạch. Nhưng mà đối với người một khi đã chìm vào giấc ngủ là quên hết thế sự như Nhã Âm, thì âm thanh nhỏ nhặt này không đủ làm cô tỉnh giấc. Sớm đã miễn cưỡng đi gặp Chu Công, nếu kẻ nào dám đánh thức cô, sẽ không tha cho kẻ đó.

Trước ánh đèn ngủ hiu hắt, một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước giường. Đồng tử màu đỏ của hắn sáng rực trong đêm tối, hai chiếc nhẫn trong tay lóe sáng trước mặt trăng, bất quá hắn không làm gì quá mức. Bạc Quân ngồi xuống giường, vươn tay gạt nhẹ cọng tóc vướn trên gương mặt của Nhã Âm.

Còn nói thiếu hắn không ngủ được, còn nói nếu hắn tới sẽ ôm hắn. Đồ không có lương tâm, vậy mà lăn ra ngủ trước.

Bạc Quân vốn dĩ không có ý định đánh thức Nhã Âm, mà đột nhiên nữ nhân bên cạnh lại rên hừ hừ hai tiếng. Vươn ra đôi tay trắng nõn câu lấy cánh tay hắn, không biết dùng sức lực ở đâu cuộn chặt. Bạc Quân sâu thẳm nhìn Nhã Âm một cái, hắn cố rút ra lại cẩn thận sợ cô thức. Bạc Quân dùng tay còn lại xoa xoa mi tâm, tha cho hắn đi, hắn đang cố nhẫn nhịn lắm rồi.

“Bạc…Bạc…”

Cái miệng nhỏ khẽ phát ra âm thanh, Bạc Quân nghiêng đầu nhìn cô, cái gì Bạc? Tên của hắn?

Tâm tình Bạc Quân nháy mắt trở nên vui vẻ khi biết bé cưng nhà hắn gọi tên mình trong mơ. Hắn kiên nhẫn nhìn Nhã Âm, không biết bé cưng mơ thấy gì mà lại gọi tên hắn.

Ngay lúc Bạc Quân mong chờ nhất, Nhã Âm thốt ra một lời, làm hắn phát ngốc.

“Bạc cục cưng…”

Bạc Quân: “…”

Bạc cục cưng, mẹ nó, là cái gì?

“Hehe, đáng yêu quá, mềm nữa.”

“…”

Rốt cuộc là mơ thấy cái gì!

Bạc Quân hít sâu một hơi, cố gắng gỡ mấy ngón tay đang bấu chặt lấy mình. Nhưng mà nữ nhân này lại không biết thức thời, càng gỡ càng bám chặt, cả chân cũng đều quấn ngang hông hắn. Thỏa mãn hít sâu một hơi, Nhã Âm hoàn toàn dán chặt vào Bạc Quân, đem cả cơ thể dính vào người hắn. Mùi hương và xúc cảm quen thuộc làm Nhã Âm cảm thấy yên tâm, cô không tự chủ muốn đến gần.

Cổ Bạc Quân nổi đầy gân xanh, hắn có phóng túng đến cỡ nào cũng không thể ở ngay tại nhà vợ, ngay trước ngày làm lễ ra mắt mà giở trò lưu manh được.

Chính vào lúc Bạc Quân muốn đứng dậy, Nhã Âm lại cuộn một vòng, chính thức chui vào lòng hắn.

Bạc Quân: “…”

Đối với việc bé cưng xem mình là gối ôm mà đối xử, Bạc Quân phi thường hưởng thụ.

Bé cưng! Đã vậy thì đừng ngủ nữa!

Con mẹ nó! Lễ nghĩa gì chứ, không nhớ nữa.

Nhã Âm có một giấc mơ, trong mơ Bạc Quân là một cái bánh pudding xoài mềm mại núng nính, phát ra mùi thật thơm. Dẫn đến Nhã Âm vô cùng yêu thích ôm lấy, cảm nhận sự mềm mại này. Nhưng mà lại nghĩ Bạc Quân dễ thương thế này, nếu như gọi tên thì nghe qua mạnh mẽ quá, thế nên Nhã Âm cắn môi gọi cái Bạc pudding trong mơ của mình là Bạc cục cưng.

Bạc pudding trong mơ cũng thật dính người, hoàn toàn áp sát vào người cô. Cảm xúc mê man nóng rực từ khóe môi truyền tới, mang theo tính xâm lược của nam nhân, Nhã Âm khẽ nhăn mặt.

Rốt cuộc tại sao bánh pudding lại có mùi thuốc lá.

Nhã Âm nửa mê nửa tỉnh, mơ hồ cắn một cái. Mùi máu tươi lan trong khoang miệng làm thần sắc Nhã Âm thoáng chút thanh tỉnh.

“Ưm.”

Vừa mới tỉnh đã bị nụ hôn mang theo chiếm hữu cưỡng chế, Nhã Âm cả người mềm oặt, hoài nghi có phải mình còn mơ không. Bạc pudding thật sự biến thành Bạc Quân rồi.

Không chừa thời gian cho Nhã Âm hồi thần, Bạc Quân liếm vết máu trên miệng, hắn nửa quỳ trên người cô, tay gấp gáp nới lỏng cà vạt. Bạc Quân cúi xuống cắn nhẹ vào vành tai đỏ rực của cô một cái, trầm thấp nói:

“Bé cưng thật giỏi, đã học được cách cắn rồi?”

Trong đầu Nhã Âm lúc này như có hàng trăm con capybara chạy xung quanh vậy, cái gì cũng không nghĩ được. Rốt cuộc tại sao đại tổ tông này lại đến đây, Nhã Âm cật lực chống lại mê hoặc của nam nhân phía trên, lời nói phát ra như tiếng cào nhẹ.

“Anh ơi, đây là Nhã gia.”

“Là ai gọi tôi đến?”

Nhã Âm: “…” Là tại ta, tất cả là tại ta!

Bạc Quân bật cười trầm thấp, hắn cúi người hôn lên da thịt tinh tế, có chút mất kiểm soát, hơi thở dục vọng tràn ra. Hắn nâng cả người Nhã Âm lên, để eo của cô áp sát vào người hắn. Nhã Âm quỳ cao trên giường, Bạc Quân vùi đầu vào ngực cô cắn mút. Nhã Âm run rẩy đặt tay lên vai hắn, nam nhân này dụ dỗ cô cùng hắn, hoàn toàn không cho chút cơ hội phản kháng. Không gian xung quanh lạ lẫm kéo lại chút suy nghĩ cuối cùng của Nhã Âm.

“Anh à, mai em phải làm lễ.”

Bạc Quân liếm nhẹ một chút nơi mềm mại, đầu lưỡi trêu chọc không buông. Lại bị câu “anh à” của cô dỗ đến lòng ngọt ngào, hắn ngẩn đầu, không che dấu chiếm hữu điên cuồng. Lời nói phát ra mang theo cuồng ngạo, không để ai vào mắt, y như con người của hắn vậy.

“Hửm? Em đến trễ một chút, ai dám trách em.”

“Ưm.”

Sau đó Nhã Âm bị hắn đẩy ngã, lí trí bị hắn không chút lưu tình đoạt đi mất. Hoàn toàn chìm đắm vào trong men say của hoan ái, lửa tình cuồn cuộn như muốn thiêu đốt bọn họ.

Chuyện chính sự quốc sách gì đó.

Mẹ kiếp!

Không cần quan tâm nữa.

___

Ngoài cửa phòng liên tục vang lên tiếng gõ không dứt, Nhã Âm cau mày rúc người vào chỗ ấm áp, lựa chọn làm ngơ âm thanh ồn ào kia. Bạc Quân liếc nhìn nữ nhân đang ỷ lại vào mình, không có ý định muốn buông cô ra. Ánh mắt của hắn sâu thẳm, đáng lẽ hẳn phải âm thầm rời đi, nhưng mà khi muốn ngồi dậy lại bị mấy hành động này của cô làm cho mềm lòng.

Bạc Quân vỗ vỗ lên lưng Nhã Âm, hắn nhìn đồng hồ đã gần tới giờ làm lễ, cũng không vội đánh cô. Bạc Quân tiếp tục ôm hôn cô một hồi đến khi bị tiếng động bên ngoài làm cho thiếu kiên nhẫn. Hắn vuốt ngược tóc, cẩn thận kéo tay cô ra, cả người lộ ra vẻ lười nhác.

Bạc Quân đi đến mở cửa, đủ để người bên ngoài thấy được một góc người hắn. Bạc Quân không mặc áo chỉ mặc một cái quần ống đen bên dưới, phía trên để lộ những vết sẹo nổi bật trên làn da trắng cùng với thân hình to lớn rắn chắc. Bạc Quân hơi ngửa người ra phía sau, trên người tỏa ra hơi thở âm trầm đi kèm một tia thỏa mãn. Hắn liếc nhìn những nữ hầu đang phát ngốc ở ngoài đó, không mặn không nhạt nói:

“Một tiếng nữa lại tới.”

Bạc Quân dứt lời liền đóng sầm cửa lại, bỏ lại mấy nữ hầu với làn gió hiu hắt thổi qua. Trên đầu bọn họ hiện ra mấy con quạ kêu to bay bay không ngừng, não bộ chưa quay về với hành tinh của bọn họ.

Người hầu của Nhã gia không chút chuẩn bị cho tình huống này, bọn họ bị sốc nặng bởi người trước mặt. Có người còn xém chút ngất xỉu tại chỗ, buổi sáng này quá dọa người. Vừa nãy gọi mãi mà tiểu thư không tỉnh, bọn họ còn tính toán mở khóa đi vào, rốt cuộc…Nếu như lúc nãy thật sự tự ý mở, cũng không biết bắt gặp cảnh tượng nóng mắt gì.

Các cô có thể thấy trên người Bạc Quân toàn là vết cào cắn, hơn nữa bộ dạng thỏa mãn không thèm che dấu như hận không thể cho cả thế giới biết đó của hắn, không sai vào đâu được.

Cứu mạng! Bạc lão đại cùng tiểu thư vượt rào!

Khẩn cầu cứu trợ!

Chúng tôi chỉ biết trang điểm làm tóc, không hề biết múa kiếm, đánh võ, không thể dành lại tiểu thư từ tay Bạc lão đại!

Một đám người kéo nhau ngồi xổm trước cửa, “Lúc nãy nói khi nào vào được nhỉ?”

“Nửa canh giờ.”

“…”

Nhã Âm bị mất đi gối ôm mơ hồ tỉnh dậy, đêm qua vận động quá mạnh, hại Nhã Âm tỉnh rồi vẫn chưa muốn mở mắt. Bạc Quân quay trở lại giường, nhẹ nhàng xoa đầu Nhã Âm.

“Bé cưng, tỉnh?”

Nhã Âm gật đầu, ngơ ngác nhìn hắn.

“Đói bụng, anh chưa nấu đồ ăn hả?”

Bạc Quân nâng mắt, hắn cong khóe môi.

“Em nói xem, đây là đâu?”

Nhã Âm khó hiểu, đây là đâu gì chứ, chẳng phải cô vẫn đang…

Vẫn đang…

Đệt!.

||||| Truyện đề cử: Bác Sĩ Nguy Hiểm |||||

Nhã Âm nhận ra điều bất thường, đột ngột trừng mắt ngồi dậy, chăn bị vén lên để lộ ra dấu hôn xanh tím từ trên xuống dưới. Ánh mắt của Bạc Quân hơi trầm xuống, hắn gõ gõ lên thành giường, chậm rãi nói:

“Muốn đi tắm trước không?”

“Được được.”

Nhã Âm trực tiếp tỉnh ngủ, cố gắng lê cái thân đau nhức của mình đi vào nhà tắm. Bạc Quân buồn cười nhìn dáng vẻ khổ sở của Nhã Âm, hắn sẽ vươn tay giúp cô một cái. Bạc Quân bế cả người Nhã Âm lên, quay người bước vào phòng tắm.

“Để tôi giúp em, em cứ như thế này, khi nào mới xong?”

Nhã Âm tự biết điều này, ngoan ngoãn để hắn giúp đỡ. Nhưng mà lựa chọn đó của Nhã Âm là sai lầm.

Ai có biết nam nhân còn chưa ăn đủ!

___

Người hầu chờ bên ngoài liếc nhìn đồng nghiệp bên cạnh, “Này đằng đó, đã quá nửa canh giờ rồi kìa.”

Người hầu ngồi kế bên lộ ra vẻ mặt ngao ngán đặc sắc.

“Ừ đằng ấy, gần hai canh rồi.”

Bạc lão đại rốt cuộc có còn tình người không!

Gần cả chục người bọn họ đồng lòng giơ ngón giữa. Hai người cứ sống ở trong phòng suốt đời đi, chúng tôi ngồi xổm ở đây một ngày nào đó sẽ hóa thành bộ xương khô rồi bị đưa đi vào viện bảo tàng.

Lại một thời gian trôi qua, nữ hầu kia vốn dĩ ngồi chờ đến chán, liền quay sang bên cạnh tiếp tục thông báo.

“Này đằng đó, qua hai canh giờ rồi.”

Đáp lại cô không phải giọng của người chị em thân thiết mà là giọng nói lạnh lẽo của một nam nhân truyền từ phía cầu thang.

“Ừ, mở cửa xông vào!”

Nhã Hàn tay cầm búa, môi mỉm cười một cách đáng sợ. Nhã Hàn ít khi cười, nhưng một khi đã cười thì đối thủ phải niệm thần chú mới thoát được.

Tất cả người hầu lần thứ hai bị dọa, đã có kinh nghiệm, không đến mức phải ngất xỉu nữa.

Nhưng mà cái này là tình huống gì!

Cứu mạng! Nhã tổng đến tận nơi bắt quả tang rồi!

Tôi mẹ nó! Phải về kể cho gia đình tôi nghe, còn đặc sắc hơn cả phim cung đấu.

Cảnh này giống như là, Thiên Lôi đến trước cổng nhà Trời, cướp Hằng Nga từ tay nam Hồ Ly chín đuôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.