Một ngày mới nắng lên xuyên qua từng tán lá, trải dài lên chiếc giường ấm áp.
Nhã Âm tỉnh dậy trên chiếc giường quen thuộc, cả người đau nhức muốn chết, rốt cuộc là ai nghĩ ra kế hoạch câu dẫn này! Nhã Âm nguyên đêm qua không được ngủ ngon giấc, cô dậy hơi trễ, bụng cũng đói sắp xỉu. Nhưng mà Nhã Âm phát hiện mình thế nhưng ngồi dậy không được, Bạc Quân vẫn còn nhắm mắt ở bên cạnh, hắn ôm quá chặt tới nỗi Nhã Âm kéo ra cũng không nổi.
Bạc Quân dụi đầu vào vai cô, không biết đã tỉnh từ bao giờ, ánh mắt thanh tỉnh sắc bén. Hơi thở nóng rực như có như không cọ qua tai.
“Bé cưng tỉnh?”
Nhã Âm liếc hắn một cái, biểu cảm khó chịu.
“Không, còn ngủ.”
Bạc Quân: “…” Ồ.
Bạc Quân vẫn bá đạo ôm chặt lấy cô, không ngừng hôn hôn. Qua đêm vừa rồi, dường Bạc Quân có gì đó thay đổi, ánh mắt của hắn nhìn cô ngày càng sâu thẳm.
Nhã Âm không chịu yên tĩnh nhúc nhích liên tục lại phát hiện ra dưới chân cô có thêm cái gì đó. Hóa ra là sợi dây xích đã dài hơn để khiến cô tự do đi lại trong phòng. Đây là việc tốt đúng không?
Nhưng mà con mẹ nó! Sao bên chân còn lại cũng bị trói luôn rồi!
Chẳng lẽ hắn ta chiến hăng quá nên bị kích động trói hai chân của cô lại mới yên tâm?
Phản tác dụng rồi!
Nhã Âm bất động thanh sắc nhích người ra xa từng chút một. Chỉ thấy Bạc Quân rũ mắt, kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-ta-co-bach-nguyet-quang/3572273/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.