Cuộc trò chuyện khó hiểu vừa rồi, Nhã Âm cũng không hỏi thêm, dù sao thì cô cũng có thể nhận ra sự kì lạ trong mối quan hệ của họ.
Hơn nữa ánh mắt Bạc Quân nhìn mẹ của hắn tràn ngập sát khí.
Trong lúc Nhã Âm đang giúp rửa rau, Bạc Quân đột ngột hỏi:
"Bé cưng, cậu không có thắc mắc sao?"
Nhã Âm hơi khưng lại, cô quay sang nhìn thẳng vào mắt Bạc Quân.
"Cậu nhớ lần đầu cậu qua nhà tớ không? Lúc đó cậu nói rằng cậu rất tò mò nhưng nếu tớ không muốn trả lời thì cậu sẽ không hỏi. Nhớ không?"
Nhã Âm im lặng một chút rồi nói tiếp.
"Thật ra tớ cũng vậy, Bạc Quân, không ai có thể bắt chúng ta nói ra hết. Đến khi tự cậu muốn nói, tớ sẽ nghiêm túc nghe"
Hết lần này đến lần khác, Bạc Quân luôn bị cô xoa dịu, dỗ dành đến thỏa mãn.
Bạc Quân đi đến ôm Nhã Âm từ đằng sau, đầu dụi vào gáy của cô.
"Bé cưng"
Nhã Âm có hơi nhột nhưng mà tiếp xúc thân mật với Bạc Quân mấy tháng nay, cô đã quen thuộc rồi. Quen nhưng mà không có nghĩa là không ngại, cô đỏ mặt đáp:
"Ừm...?"
Bạc Quân hít một hơi, hắn híp mắt, lần nữa gọi:
"Bé cưng"
"..."
"Thích một người là thế nào vậy?"
Tiếng nước chảy róc rách từ bồn rửa, tiếng tim Nhã Âm đập thình thịch, cô mở to mắt nhìn Bạc Quân, run rẩy hỏi:
"Hả?"
Bạc Quân thấp giọng nói:
"Tôi...cả đời này hình như chỉ thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-ta-co-bach-nguyet-quang/3572255/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.