Nhã Âm chớp chớp mắt nhìn Bạc Quân, dường như hắn đang rất tức giận, ánh mắt như muốn cắn nuốt cô vậy. Nhã Âm khẽ gọi:
"Bạc Quân?"
Kì lạ quá, hắn nghe cô gọi tên thế mà bình tĩnh được.
Bạc Quân buông tay cô ra, hắn mím môi nhìn cổ tay cô đã đỏ ửng lên. Nhã Âm cũng phát hiện tầm mắt của hắn, cô mỉm cười xoa tay.
"Không sao, tớ về nhà bôi thuốc là được"
"...ừ"
Mộ Khương Phong vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng đáy mắt sâu thẳm đã xuất hiện vài tia khó chịu. Anh trầm giọng gọi:
"Bảo bối, đến đây"
Bạc Quân vừa mới bình tĩnh được một chút, lại vì hai từ "bảo bối" của Mộ Khương Phong mà lửa giận bùng lên một lần nữa. Bạc Quân nhìn Nhã Âm, cứ như cô nhích qua đó một xíu thì hắn sẽ lập tức từ mặt cô luôn.
Nhã Âm: "..."
Cuối cùng Nhã Âm lựa chọn ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ.
"Mộ ca ca, hắn là bạn học của em"
Mộ Khương Phong lắc lư ly rượu trong tay, lạnh lẽo nói:
"A...hóa ra là vậy. Nhưng mà có phải Bạc thiếu gia đừng nên bỏ khách giữa chừng không?"
Bạc Quân nhếch môi, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Nhã Âm.
"Mộ đại thiếu gia, anh cũng là khách của tôi"
Mộ Khương Phong bóp chặt ly rượu, cong môi:
"A, đúng thật"
Nhã Âm: "..." Cứu mạng.
Bạch Ngôn nhìn tình hình càng lúc càng không ổn, lặng lẽ lùi về sau, móc điện thoại ra gửi đi một tin nhắn. Mộ Trùng vốn dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-ta-co-bach-nguyet-quang/3572246/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.