Phụ tử hai người "lần đầu tiên" gặp nhau, không có ôm nhau khóc lóc như mọi người tưởng tượng mà mắt vẫn đỏ hoe. Người đỏ mắt đương nhiên là Đại Minh Vinh tướng quân, nhưng Thiệu Vân An cũng không hoàn toàn thờ ơ. Hổ Hành quan tháng năm còn hơi lạnh, Đại Minh Vinh bảo nhi tử đưa tôn tử vào trong doanh trướng.
Sau khi vào xuân, Đại Minh Vinh chuyển tới ở trong soái trướng tại quân doanh, không sống trong tướng quân phủ ở trong thành, tránh cho việc chiến tranh bất ngờ xảy ra mà chủ soái lại vắng mặt. Sau khi nhận thư từ trưởng tử, biết được cả nhà tiểu nhi tử sẽ tới đây, Đại Minh Vinh đã sai người đến dọn dẹp tướng quân phủ. Bất quả Thiệu Vân An vẫn muốn gặp cha mình trước, muốn nhìn thấy tình huống của các chiến sĩ tiền tuyến, tạm thời chưa có ý định tới tướng quân phủ. Chưa kể, cha và ca ca sống trong lều trại, hắn không nên hưởng lợi ích đặc biệt. Còn về phần hài tử, đã có công cụ gian lận thần kỳ là không gian, không sợ bọn nhỏ chịu khổ.
Môi trường trong quân doanh đương nhiên không thể so sánh với kinh thành, đừng nói là kinh thành, ngay cả so với Trung Dũng thôn hiện tại điều kiện còn kém hơn nhiều. Lều trại của Đại Minh Vinh rất lớn, nhưng bên trong rất lạnh, đồ đạc cũng đơn giản. Giường đơn giản chỉ là một chiếc giường kê ván gỗ, lớn hơn giường đơn một ít, nhỏ hơn giường đôi một ít.
Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi nắm tay Ni tử. Hai đứa nhóc vẫn luôn khát khao tới doanh trại. Ni tử cũng tò mò nhìn xung quanh. Đều là những hài tử từng chịu thiệt thòi, ba đứa nhỏ không hề tỏ ra chán ghét điều kiện thô sơ ở đây, y phục trên người ba hài tử không phải lăng la tơ lụa, mà là y phục làm từ vài bông thoải mái bình thường. Tuy nói chỉ có phú hộ Đại Yến mới dùng vải bông, nhưng căn cứ vào địa vị hiện tại của ba đứa nhỏ, mặc y phục từ vải bông không phù hợp với thân phận. Không chỉ bọn nhỏ, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An cũng mặc y phục từ vải bông, tuy nhiên cách vận y phục thế này lại chiếm được sự yêu thích của các tướng sĩ biên quan.
Đại Minh Vinh sai lính đi đốt lửa than, ông không sợ lạnh, nhưng nhi tử và tôn tử thì không, đặc biệt là thái tử. Tiểu Hành Dực đang ngủ, tiểu thái tử bị bọc kín đang nhìn đông nhìn tây. Cả hai đứa bé đều không khó nuôi, cũng không thích quấy khóc. Tiểu Hành Dực còn đặc biệt thích ngủ, cho nên rất dễ chăm.
Tất cả tướng lĩnh Dực Hổ quân đều tới bái kiến Trung Dũng công, đối với vị quốc công từng xuất thân từ Dực Hổ quân này, nội tâm các tướng lĩnh thập phần mâu thuẫn. Bất quá ai cũng cảm thán. [Nữ nhân phải gả chồng tốt, nam nhân cũng phải lấy vợ tốt nha!]
Nhưng tâm trạng mọi người nhìn chung đều vui vẻ hẳn lên, nhìn hàng trăm cỗ xe ngựa chở quân nhu, mọi người chuẩn bị có đồ ăn ngon! Bất quá, các tướng lĩnh ở đây đều là người có mắt nhìn, tới bái kiến Trung Dũng công cùng Vương Thiệu chính quân xong thì rời đi, để chỗ cho hai phụ tử nói chuyện.
Chậu than trong soái trướng được thắp sáng. Nếu Túc Thần Dật ở đây, gia đình Võ Uy tướng quân coi như đoàn tụ. Thiệu Vân An giới thiệu cho Vương Thanh, Ni tử và Tưởng Mạt Hi nhận biết gia gia, sau đó đặt tiểu nhi tử vào trong vòng tay phụ thân, nói. "Cha, đây là tiểu Hành Dực, nó rất thích ngủ, một ngày có thể ngủ mười mấy canh giờ."
Đại Minh Vinh lấy đâu ra kinh nghiệm bồng hài tử, giao chiến với Hồ tặc hung ác cả vài thập niên, hiện giờ ôm lấy tôn tử nho nhỏ trong lồng ngực, cảm giác khẩn trương không thôi.
"Ngủ ngon, ngủ nhiều mới mau lớn."
Mặc dù căng thẳng, Đại Minh Vinh không nỡ buông tay, nhìn tôn tử trắng trắng mềm mềm, trên mặt cười ra thêm mấy cái nếp nhăn, nhưng hai mắt nhất thời đỏ ửng.
Nhìn tôn tử một hồi, Đại Minh Vinh ngẩng đầu nhìn tiểu thái tử. Vương Thạch Tỉnh ôm hài tử đi qua, Đại Minh Vinh trầm giọng hỏi. "Dọc theo đường đi đều ổn chứ?"
Vương Thạch Tỉnh. "Tốt lắm. Hai đứa nhỏ ăn ăn ngủ ngủ, không quá quấy khóc." Hầu như bọn nhỏ đều ở trong không gian, uống linh tuyền, chỉ có càng tốt.
Đại Minh Vinh thở phào nhẹ nhõm nói. "Cả hai đứa đều còn quá nhỏ, nên cẩn thận. Lát nữa các ngươi về lại thành đi, tướng quân phủ đã dọn dẹp sạch sẽ. Tuy điều kiện không tốt như kinh thành, nhưng so với ở đây thì tốt hơn nhiều." Ngẩng đầu. "Chiến Kiêu, một lát nữa ngươi đưa bọn họ đi."
"Phụ thân." Thiệu Vân An ngăn cản Đại Chiến Kiêu, nói. "Chúng ta muốn ở quân doanh vài ngày, ngài yên tâm, dọc đường đi chúng ta chăm sóc bọn nhỏ rất tốt, dàn xếp ổn định xong sẽ không có vấn đề. Mấy đứa nhỏ Thanh nhi đều muốn nhìn thử quân doanh chân chính, ta cũng muốn xem thêm nơi cha và ca ca chiến đấu."
Đại Minh Vinh không đồng ý, Vương Thạch Tỉnh thuyết phục. "Nhạc phụ, ngài yên tâm, chỉ cần hài tử có chút khó chịu, chúng ta sẽ ngay lập tức vào thành."
Đại Chiến Kiêu cũng nói thêm. "Phụ soái, Vân An và Trung Dũng công sẽ không lấy hài tử ra đùa giỡn. Nếu bọn họ muốn ở lại, chắc chắn là sẽ chiếu cố tốt hai hài tử, không phải còn có ta sao."
Đại Minh Vinh trừng y. "Tên nam nhân độc thân như ngươi thì biết chăm sóc oa nhi chắc?"
Đại Chiến Kiêu sờ sờ mũi, trong lòng chửi rủa. "Làm như cha hiểu lắm ấy!"
Bất quá Đại Minh Vinh không nhắc lại chuyện về thành nữa. Tưởng Mạt Hi giật nhẹ Thiệu Vân An, Thiệu Vân An cúi đầu. Tưởng Mạt Hi. "Thúc, bên ngoài."
Thiệu Vân An nhìn Vương Thanh và Ni tử, cười nói. "Muốn ra ngoài chơi sao?"
"Vâng!" Vương Thanh và Ni tử mắt long lanh.
Đại Chiến Kiêu lập tức nói. "Đại bá tìm người đưa các ngươi ra ngoài chơi."
Đại Chiến Kiêu gọi Thạch Tráng tới, nhờ y đưa ba hài tử đi dạo xung quanh doanh trại. Ba đứa nhỏ vui vẻ rời đi, mặc dù Tưởng Mạt Hi vẫn duy trì gương mặt liệt, nhưng Thiệu Vân An biết nhóc rất vui vẻ. Đại Chiến Kiêu hạ lệnh dựng thêm một lều trại mới, cả nhà Trung Dũng công muốn ở lại quân doanh, các tướng sĩ biết tin vô cùng cao hứng, đặc biệt nhóm quân tiên phong từng nhận được lợi ích thiết thực nhất từ phu phu Trung Dũng công, chủ động xin dựng lều cho đôi phu phu họ.
Lần này ra ngoài, Vương Thạch Tỉnh mang theo Vương Hạnh và Vương Trang Hoa. Hắn ra ngoài phân phó hai người. Vương Hạnh và Vương Trang Hoa dẫn quân tiên phong đi lấy đồ dùng của Trung Dũng công, sắp xếp lều trại. Vương Thạch Tỉnh quen dùng người ở Trung Dũng thôn, lần này có thể theo Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ra ngoài, Vương Hạnh và Vương Trang Hoa thập phần cao hứng, ở trước mặt những người khác ngực cũng nâng cao vài phần.
Trong lúc hai người bận rộn, một binh lính với thân hình gầy gò, nhưng khí sắc thiếu niên khá tốt, đứng trong góc nhìn đám lính quân tiên phong vừa nói chuyện, vừa cười đùa, cùng đi lấy đồ với Vương Hạnh và Vương Trang Hoa, cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở soái trướng.
Đại Minh Vinh ôm tôn tử không muốn buông tay, Thiệu Vân An không tranh giành với ông, hắn đưa danh sách quân nhu lần này cho đối phương, đây là chính sự. Đại Minh Vinh giao tôn tử lại cho Thiệu Vân An, cầm danh sách lên xem. Đại Chiến Kiêu nói. "Phụ soái, một phần quân nhu do Hộ Bộ phân bổ, một phần là từ tư khố của hoàng thượng, một phần là do Vân An chuẩn bị, trong đó có một nửa phải đưa tới Dạ Lệ quan cho Đại tướng quân."
Đại Minh Vinh vẻ mặt nghiêm túc, hỏi câu quan trọng nhất. "Nếu chúng ta khai chiến với Hồ quốc, triều đình có chu cấp đủ lương thảo hay không?"
"Đương nhiên a." trả lời chính là Thiệu Vân An. "Hầu hết lương thảo mang theo lần này đều được sản xuất trên các cánh đồng của Trung Dũng công phủ. Phần của Hộ Bộ chủ yếu là vũ khí. Hoàng thượng đã ra lệnh cho Hộ Bộ chuẩn bị lương thảo, một khi chiến tranh bắt đầu, cho dù thắt lưng buộc bụng, cũng nhất định phải đảm bảo cung ứng đủ lương thảo cho các tướng sĩ biên quan."
Đại Minh Vinh yên tâm, bất quá ông không quá tán thành với hành động của tiểu nhi tử. "Cho dù ngươi kiếm nhiều tiền, cũng không thể liên tiếp ném tiền ra ngoài. Mấy chục vạn đại quân, làm sao các ngươi có thể gánh nổi. Người ngoài còn nói, Trung Dũng công phủ các ngươi với Đại tướng quân phủ muốn biến quân đội triều đình thành quân đội tư nhân."
Vương Thạch Tỉnh nói. "Nhạc phụ yên tâm, ta và Vân An không trực tiếp mua bằng bạc. Lương thảo quyên tặng là do hoàng thượng bồi thường. Tuy rằng là tượng trưng, nhưng sẽ không bị người khác nắm điểm yếu."
Đại Minh Vinh tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng thập phần vừa ý. Ông đặc biệt tiếc nuối vì nhi tử gả làm nam thê, nhưng đồng thời cũng thập phần tự hào với thành tựu của tiểu nhi tử, thậm chí còn có khả năng chi viện cho biên quan. Nhi tử nhà ai có năng lực này, toàn bộ Đại Yến chỉ có một mình nhi tử nhà ông!
Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An không nói thêm, có quân hậu chống lưng, làm sao người ngoài có cơ hội nắm điểm yếu. Thiệu Vân An đến thăm phụ thân và đại bá, mang theo một ít "lễ vật" là điều bình thường, chẳng ai có thể nói lời đàm tiếu. Còn về phần lương thảo nhạy cảm kia, đều do Hộ Bộ chi tiền mua, bọn họ cũng quyên góp một ít bạc, điều này càng cho thấy phu phu Trung Dũng công thiện tâm, nguyện ý phân ưu vì hoàng thượng, vì triều đình, quan tâm tới tướng sĩ biên quan.
Tuy nhiên không thể không nói, kể từ khi Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh có tiền, kể từ khi Thiệu Vân An trở về Đại gia, áp lực đối với Đại Minh Quân và Đại Minh Vinh thực sự giảm bớt. Chưa nói đến việc các tướng sĩ có được ăn ngon mặc ấm hay không, nhưng ít nhất thì đồ ăn nhiều hơn chút, y phục dày hơn chút. Có thể nói, Trung Dũng công phủ toàn tâm toàn ý ủng hộ biên quan. Những áp lực đổ dồn lên hai nhánh quân đội chính giảm bớt, triều đình có thể đầu tư thêm tiền vào các đội quân khác, điều này vô hình trung đã cải thiện tình trạng đãi ngộ giữa các nhóm tướng sĩ.
Vĩnh Minh Đế quyết định rằng, một khí chiến sự xảy ra, Mộ Dung thế tử sẽ phối hợp với Hộ Bộ phụ trách điều động lương thảo. Biểu hiện của Mộ Dung thế tử trong lần cứu trợ thiên tai vừa rồi khiến Vĩnh Minh Đế vô cùng hài lòng.
"Đại soái! Mạt tướng cầu kiến!"
"Vào đi!"
Đới Mạo xốc mành tiến vào doanh trướng, mắt nhìn thẳng, phá lệ nghiêm túc nói. "Đại soái, quốc công và chính quân mang tới cho đại soái quá nhiều quà năm mới, cần phải sắp xếp riêng, thỉnh đại soái an bài!"
Đại Chiến Kiêu phụt cười, Đới Mạo cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc, Đại Minh Vinh chịu đựng mấy hắc tuyến trên trán, nói. "Bây giờ là tháng mấy rồi, lấy đâu là quà năm mới?"
Thiệu Vân An. "Cha, ngài cùng đại bá và đường ca không thể về ăn tết, người trong nhà biết ta tới đây nên chuẩn bị quà mừng năm mới. Ta và Tỉnh ca cũng chuẩn bị một ít."
Đới Mạo nuốt một ngụm nước miếng. "Đại soái, quà mừng năm mới phải tới hai mươi xe." Hai mươi xe, hai mươi xe lận đó!
Thiệu Vân An. "Có một nửa là của đại bá."
Đại minh Vinh mà không biết suy nghĩ của Đới Mạo, ông không phải đại soái, Vương Thạch Tỉnh đứng lên nói. Mấy thứ đó có rất nhiều loại. Đại tướng quân cùng ta đi kiểm kê đi."
Đới Mạo hai mắt sáng quắc, nhìn hắn kinh hỉ. Đại Minh Vinh khinh thường liếc y một cái, hướng Vương Thạch Tỉnh ôn hòa nói. "Vậy phiền toái ngươi."
Thiệu Vân An. "Tỉnh ca, huynh và đại ca mang hai đứa nhỏ đi, chắc là lều trại dựng xong rồi."
"Được."
Vương Thạch Tỉnh ôm thái tử, Đại Chiến Kiêu biết đệ đệ muốn nói chuyện đơn độc với phụ thân, không hề chậm trễ, ôm tiểu Hành Dực cùng Vương Thạch Tỉnh đi ra ngoài. Đới Mạo vọi vàng theo sau, hai mắt sáng rực.
Không còn ai khác, Thiệu Vân An đứng lên, cung kính cúi đầu trước Đại Minh Vinh. "Phụ thân."
Đại Minh Vinh đứng lên, đi vòng qua tủ sách tới chỗ Thiệu Vân An, hay tay ôm lấy hắn, ánh mắt ươn ướt. "Chiến, Vân An, ngươi chịu khổ rồi."
Thiệu Vân An ngẩng đầu, cười nói. "Không khổ. Có thể biết được thân thế mình lúc sinh thời, còn có thể nhìn thấy phụ thân, cha nhỏ và huynh trưởng, nhi tử đã thập phần may mắn."
"...Tốt, tốt." Thiên ngôn vạn ngữ, Đại Minh Vinh chỉ gom thành một từ. "Tốt."
"Phụ thân, quà năm mới đều do Tỉnh ca lựa chọn, là Tỉnh ca hiếu kính với ngài. Bất quá ta cũng có một phần lễ vật cho phụ thân."
Đại Minh Vinh. "Ngươi bây giờ là Trung Dũng công chính quân, trong tay phải có bạc, đừng có chi tiêu hoang phí thế này nữa."
Thiệu Vân An. "Lễ vật này không tốn tiền, là người khác đưa, ở trong tay ta chỉ là vật trang trí mà thôi, tặng cho phụ thân là thích hợp nhất. Món này gia gia cũng không biết đâu."
Đại Minh Vinh hứng thú. "Là cái gì?"
Thiệu Vân An lấy ra cái tay nải trong bao đồ khá dày mà Đại Chiến Kiêu giúp đỡ mang vào vừa nãy, hai tay dâng lên. Đại Minh Vinh tiếp nhận, rất nặng, trong lòng kinh ngạc, sờ sờ sao thấy giống sách quá vậy!
Liếc nhìn nhi tử một cái, thấy đối phương vẻ mặt thần bí cười cười, Đại Minh Vinh trở về sau án thư ngồi xuống, mở ra. Ngay khi một quyển sách xuất hiện trước mắt ông, Đại Minh Vinh ngay lập tức khiếp sợ, tựa đề quyển sách rõ ràng ghi mấy chữ "Binh Pháp Tôn Tử."
Đại Minh Vinh nhướn mày, nhanh chóng cúi đầu, nhấc quyển sách qua một bên, sau đó thốt lên, quyển sách ở bên dưới tên là Luyện Binh Thực Ký.
Đại Minh Vinh nhanh chóng lật sách. Luyện Binh Thực Ký này có hai tập, sau đó là "Kỷ Hiệu Tân Thư". Đại Minh Vinh lật xem từng cuốn, còn có "Thần cơ chế địch Thái Bạch Âm Kinh", "Tôn Tẫn binh pháp", "Thái Công lục thao", " Ngô Tử binh pháp", "Úy Liêu tử", "Tư Mã Pháp", "Ấn Hổ", "Tiện Nghi Thập Lục Sách", "Tam Quốc Diễn Nghĩa".
(Chú thích:
- Binh Pháp Tôn Tử (孙子兵法) của Tôn Vũ đời Xuân Thu
- Luyện Binh Thực Ký (练兵实纪) và Kỷ Hiệu Tân Thư (纪效新书) của Thích Kế Quang đời nhà Minh
- Thần cơ chế địch Thái Bạch Âm Kinh (神机制敌太白阴经) của Lý Vân thời nhà Đường
- Tôn Tẫn binh pháp (孙膑兵法) của Tôn Tẫn thời Chiến Quốc
- Thái Công Lục Thao (六韬) của Khương Tử Nha đời nhà Chu
- Ngô Tử binh pháp (吴子) của Ngô Khởi đời Chiến Quốc
- Úy Liêu Tử (尉缭子) của Úy Liêu đời Chiến Quốc
- Tư Mã pháp (司马法) của Tư Mã Nhương Thư đời Xuân Thu
- Ấn Hổ (虎钤经) của Từ Đông đời Bắc Tống
- Tiện Nghi Thập Lục Sách (便宜十六策) của Gia Cát Lượng thời Thục Hán
- Tam Quốc Diễn Nghĩa (三国演义) của La Quán Trung.)
Đại Minh Vinh hô hấp dồn dập tới mức có thể tắt thở bất cứ lúc nào, sắc mặt đỏ bừng, hai tay run rẩy, thứ mà Thiệu Vân An đưa cho ông chính là Thập cổ chiến thuật, bộ sưu tập của hắn, tất cả đều là văn tự cổ. "Tiện nghi thập lục sách" của Gia Cát Lượng chính là hàng tặng kèm khi hắn mua một bộ mười đại binh pháp hàng đầu này, còn "tam quốc diễn nghĩa" là Thiệu Vân An tặng kèm thêm. Trong quyển sách này xuất hiện rất nhiều các vị danh tướng thời tam quốc, mỗi một danh tướng lại có cách dụng binh khác nhau. Còn về lý do tại sao lại là "Tam quốc diễn nghĩa" chứ không phải "Tam quốc chí", Thiệu Vân An thuần túy cho rằng, võ tướng đọc tiểu thuyết thích hơn là đọc sách sử.
Toàn bộ số sách này Thiệu Vân An đều làm cho cũ đi, chủ yếu là xử lý ở ngoài bìa một chút, rồi xóa bỏ các phần như nhà xuất bản xx, nội dung xx.
"Phụ thân, ngài có thể cùng ca ca, đại bá và đường ca xem số sách này. Chỉ có một bộ thôi, ngay cả gia gia cũng không biết đâu."
Đại Minh Vinh ngẩng đầu, lỗ mũi phồng to vì hô hấp quá gấp gáp.
"Sách này, ngươi là..."
"Do cao tăng đắc đạo tặng."
"...!!!"
"Ngài giữ cẩn thận nha."
"Ah!"
Đại Minh Vinh đột nhiên cảm thấy lều trại của mình rất không an toàn!
"Vậy nếu không, ta cất kỹ giúp ngài, ngài lấy một quyển ra đọc trước?"
Đại Minh Vinh nhìn chồng sách, hơi thở run rẩy.
"Hay là ngài bắt đầu từ《Binh pháp Tôn Tử》đi!"
Một lúc lâu sau, Đại Minh Vinh đưa ra lựa chọn. "Mấy quyển sách này, ngươi cất giữ giúp vi phụ trước đi, nhất định phải giữ cẩn thận!"
"Yên tâm, ta mà giữ đồ là đảm bảo an toàn."
Đại Minh Vinh mặc kệ đống quân nhu, cũng không rảnh lo tới nhi tử, tôn tử. Bỏ lại một câu "Có việc thì tới tướng quân phủ tìm ta," sau đó rút quyển "Binh pháp Tôn Tử", rời khỏi soái trướng, mang theo cận vệ, không thèm giải thích gì sất với Đại Chiến Kiêu mà bỏ chạy. Toàn bộ Dực Hổ quân mờ mịt, tại sao đại soái lại bỏ mặc nhị thiếu gia cùng tiểu thiếu gia tự mình chạy vậy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]