Chương trước
Chương sau
Trở lại tướng quân phủ, Thiệu Vân An lập tức tìm Vương Thạch Tỉnh. Hai người về phòng, kể lại sự tình cho Vương Thạch Tỉnh xong, tâm trạng Vương Thạch Tỉnh không thể nói là sung sướng, nhưng cũng không phẫn nộ, nhiều nhất là trầm trọng. Thiệu Vân An ôm hắn, nhịn không được nói. "Tỉnh ca, thực xin lỗi."

Vương Thạch Tỉnh hoàn hồn, nâng mặt tức phụ. "Người phải xin lỗi chính là ta. Đệ là người Đại gia, là chất tử của thiên tuế, cho dù thiên tuế hạ chỉ bắt ta và đệ hòa ly cũng là thiên kinh địa nghĩa. Đối với Chu thị, ta không hận, cũng không oán, bà với ta chỉ là người xa lạ, nhưng." Thở hắt ra, Vương Thạch Tỉnh thành thật nói. "Ta cũng không muốn bà chết. Sau khi điều ra rõ thân thế của đệ, ta nghĩ tới, có khả năng bà..."

Thiệu Vân An cũng thở hắt ra. "Ta biết Thiệu gia sẽ gặp xui xẻo, nhưng không ngờ phạm vi sẽ lớn như vậy. Hôm nay ta mới cảm nhận rõ nơi đây là cổ đại, là do thượng giả cầm quyền sinh sát. Lão thái bà quả thật đáng ghét, nhưng ta cũng không muốn bà chết."

"Không cần nghĩ nữa. Thiên tuế lưu bà toàn thây đã là thực sự nể mặt mũi của đệ. Vương Thạch Tỉnh ngồi xổm, nhìn thẳng Thiệu Vân An. "Tức phụ, với thân thế của đệ, hoàng thượng diệt Chu thị, Thiệu thị và Vương thị cũng không quá. Chuyện như vậy về sau sẽ còn rất nhiều, đệ phải nhìn rõ. Là do bà, tự mình giết mình, nếu không phải do bà nhiều lần ngang ngược, ương bướng vô lý, bà sẽ không có kết cục hôm nay, Vương Chi Tùng sẽ không bị tước mất tiền đồ."

Thiệu Vân An ôm hắn. "Có phải ta quá mềm lòng hay không?"

"Đúng. Đệ quá mềm lòng. Bà là mẫu thân của ta, bà chết, ta đương nhiên không cao hứng, nhưng cũng không bi thương, chỉ là hơi cảm khái mà thôi. Nếu ta không gặp đệ, người bị ép chết hiện giờ, có lẽ chính là ta, là Thanh nhi, là Ni tử. Vân An, đệ phải làm quen với việc này, bởi vì ta không dám cam đoan bản thân sau này sẽ không dùng địa vị làm ra chuyện tương tự."

Cái này gọi là nhập gia tùy tục hay sao? Loại phong tục này kỳ thật không cần thiết.

Thiệu Vân An ôm chặt Vương Thạch Tỉnh. "Ta sẽ nỗ lực, ta dám cứng rắn đối đầu với An quốc công, chẳng qua là ỷ vào việc đoán ra mình là Đại Chiến An. Hiện tại khổ sở có vẻ như quá giả dối. Thiên tuế nói một câu rất đúng. Vương Chu bà bất tử, nếu bà rời ngục, nhất định sẽ lại tìm huynh gây phiền toái, huynh hiện tại là hầu gia, bà mà không liều chết ôm huynh thì không phải bà. Còn Vương Chi Tùng, y vốn đã không còn đường tham gia khoa khảo, bây giờ chỉ dựa vào bản thân y có tìm được con đường khác ở trong quân hay không. Vương Điền Nham sao, ha ha, cứ để y lĩnh hội sự vất vả khi lao dịch đi, còn có thể giúp y giảm béo. Ta thật sự không có cảm tình với nhà y."

Vương Thạch Tỉnh mổ lên mặt Thiệu Vân An một ngụm, hỏi. "Muốn ngủ một chút hay không?"

"Không ngủ, ta đi tìm cha."

"Được."

Thiệu Vân An không kể cho Vương Thạch Tỉnh nghe chuyện quân hậu hỏi hắn có thích Vương Thạch Tỉnh hay không. Chỉ cần Vương Thạch Tỉnh không phản bội, hắn và Vương Thạch Tỉnh vô pháp ly hôn, nếu nói ra càng khiến Vương Thạch Tỉnh thêm phần phiền não. Chỉ là hắn, một người của hiện đại, cần một chút thời gian để thích nghi với xã hội quân chủ phong kiến ​​này. Ở thôn Tú Thủy còn chưa nhận thức rõ ràng, nhưng tới kinh thành rồi, cảm giác về quyền sinh sát nằm trong ý niệm càng trở nên xác thật. Thiệu Vân An phải buộc mình thừa nhận rằng, hắn đã trở thành một người cổ đại, một người cổ đại trong xã hội phong kiến.

Đối với quyết định của quân hậu, bản thân Vương Thạch Tỉnh nghĩ rằng đó là chuyện bình thường, chứ đừng nói tới những người khác. Nếu muốn hỏi Đại gia lựa chọn thế nào, hành quyết cả nhà họ Thiệu còn quá nhẹ đối với họ.

Hai ngày sau, nhóm La Vinh Vương mới trở lại, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh tới Sầm phủ thăm nghĩa phụ nghĩa mẫu, sau đó tới vương phủ gặp La Vinh Vương và Quách Tử Mục, thuận tiện đón bọn nhỏ về phủ. Hai người vừa rời khỏi Sầm phủ không bao lâu, Đại lão tướng quân đã gửi bái thiếp tới, phu thê Sầm lão vội vã thay đổi xiêm y, đi tới tướng quân phủ.

Gặp La Vinh Vương, Thiệu Vân An không hề giấu diếm chuyện thân thế. La Vinh Vương và thế tử giật mình, phần lớn là do hiểu rõ "quả nhiên như thế", bởi Thiệu Vân An và lão chính quân rất giống, hai người họ cũng từng suy đoán. Kinh ngạc nhất chính là Quách Tử Mục, y vốn cảm thấy cuộc đời mình quá thảm, ai ngờ Thiệu Vân An còn thảm hơn. Quách Tử Mục lập tức cảm thấy sự chán ghét với kinh thành giảm nhẹ. Thiệu Vân An có thể từ trong nghịch cảnh phát triển tới thành tựu như hiện tại, y còn điều gì không thể buông bỏ. Gương mặt này của y do trời sinh, nếu gây ra rắc rối, quá lắm thì mất một cái mạng mà thôi.

Đại gia vô vàn cảm kích Sầm lão, đồng thời cũng rất cảm kích Tưởng Khang Ninh. Nếu không nhờ Sầm lão và Tưởng Khang Ninh làm chủ cho Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, không biết bọn họ sẽ bị ức hiếp tới mức nào. Thiệu Vân An cư nhiên là người Đại gia, trong lòng Sầm lão chấn động tới mức không nói thành lời.

Ngày thứ ba, kinh thành náo động, hoàng thượng hạ chỉ, Đại gia trung thành chính nghĩa, hiện giờ đã tìm được hài tử mất tích nhiều năm, hoàng thượng sẽ tổ chức yến nhận thân cho Đại gia ở trong cung, quan viên trong triều từ lục phẩm trở lên đều có thể mang gia quyến tới nhập yến. Mà hài tử mất tích nhiều năm của Đại gia chính là Trung Dũng hầu chính quân! Trong lúc nhất thời, lời suy đoán đồn đại khắp nơi, thậm chí có người nói, sở dĩ Đại gia nhận Thiệu Vân An làm hài tử mất tích nhiều năm là vì muốn mượn sức Trung Dũng hầu. Thế nhưng, Đại gia không hề ra mặt giải quyết các lời đồn đoán. Bọn họ luôn luôn ngồi thẳng lưng, tự nhiên không sợ mấy lời vu khống vô căn cứ.

Yến nhận thân xác định vào năm ngày sau. Đại gia cũng đưa ra tuyên bố, không nhận lễ vật. Bởi vì yến nhận thân diễn ra trong cung, nếu tặng lễ vật sẽ không thích hợp. Thiệu Vân An đưa kiến nghị cho Tưởng Khang Thần, hiện đang là nội quan của quân hậu, yến nhận thân có thể ăn lẩu, đẩy mạnh độ nổi tiếng cho cửa hàng lẩu sắp khai trương, chủ yếu nhất chính là tiết kiệm tiền. Tưởng Khang Thần bẩm báo lên quân hậu, quân hậu gật đầu đáp ứng.

Không đề cập tới tâm trạng u ám của An quốc hầu cùng trưởng tử, phu nhân của hai người đều bị phạt diện bích hối lỗi, không có ý chỉ không thể ra khỏi phủ; một vị phu thân vị biếm làm thiếp, không đủ tư cách tiến cung. Quan viên nhập yến, chỉ có hai người bọn họ là không có phu nhân đi cùng. An quốc hầu chỉ có thể mang theo một vị đích tôn nữ cho bớt xấu hổ.

Thiệu Vân An nhay mắt trở thành tôn tử của Đại gia, là chất tử của quân hậu, An quốc hầu Võ Thiên Bằng hận tới mức đau răng. Võ Thiên Bằng nổi bệnh nặng, thậm chí tới bây giờ còn chưa hồi phục, thỉnh thoảng vẫn ho khan. Nhưng sau khi tiến cung, gặp mặt Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh phải đè nén mà hô một tiếng "hầu gia", một tiếng "Vương Thiệu chính quân."

Tưởng Khang Thần toàn quyền phụ trách yến nhận thân lần này. Đại thần và các nhóm gia quyến, mỗi nhà ngồi theo bàn tròn, nhìn một bàn bày đầy xà lách, thịt tươi, lò nướng ngùn ngụt nhiệt khí, và nồi đồng tạo hình kỳ quái, không khỏi bối rối. Nồi đồng là do thợ thủ công trong hoàng cung căn cứ vào bản vẽ của Thiệu Vân An, cấp tốc làm ra. Cũng may là kỹ thuật không phức tạp, tuy rằng số lượng hơi nhiều, nhưng cuối cùng cũng hoàn thành, đưa tới cung điện kịp lúc vào đúng ngày diễn ra yến nhận thân.

Người cuối cùng lên sân khấu là Vĩnh Minh Đế và quân hậu, yến nhận thân chính thức bắt đầu. Đại lão tướng quân đứng dậy, đầu tiên là tạ ơn hoàng thượng và quân hậu, sau đó kéo Thiệu Vân An tới, giải thích cho mọi người biết tại sao Thiệu Vân An lại là Đại Chiến An mất tích nhiều năm của Đại gia. Kỳ thật, ngoại hình tương đồng của Thiệu Vân An và Bạch chính quân đã giải thích tất cả, thời cổ đại còn chưa phát triển phẫu thuật chỉnh dung, Đại Chiến An giống Bạch chính quân hồi trẻ, chuyện này thế gia ở kinh thành ai cũng biết.

Đại lão tướng quân chính miệng thừa nhận Thiệu Vân An là người Đại gia, Vĩnh Minh Đế và quân hậu biểu tình vui vẻ. Cho dù có người nghi ngờ chuyện này quá mức trùng hợp, cũng không dám dại dột đặt ra nghi vấn ở trước mặt mọi người. Đại lão tướng quân còn đặc biệt cảm tạ Sầm lão cũng được mời đến vì đã bảo vệ tôn tử nhà mình. Sầm lão là nghĩa phụ của Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, còn được ban cho tiên thủy, địa vị Sầm gia ở kinh thành hiện tại chính là nước lên thuyền lên. Mọi người sôi nổi chúc mừng Đại lão tướng quân tìm về tôn tử, ngay cả Chu đại nhân từng bị Thiệu Vân An chèn ép cũng phải cố gắng cười như một đóa hoa.

Người vui vẻ nhất trong đại điện là Sầm lão, Ông lão, La Vinh Vương và Quách Tử Mục. Họ cao hứng vì cuối cùng Đại gia có thể viên mãn, vì Thiệu Vân An tìm được thân nhân. Quách Tử Mục mang mặt nạ như cũ, Vĩnh Minh Đế và quân hậu không hề đề cập tới vấn đề đeo mặt nạ. Tuy nhiên, Quách Tử Mục, người đã gỡ bỏ phân nửa nút thắt trong lòng tự mình có quyết định riêng. Y muốn giữ lại gương mặt thật cho tới lúc thành thân với La Vinh Vương, y đã để lộ quyết định cho Thiệu Vân An, nhưng La Vinh Vương thì chưa nói.

Món lẩu trong yến nhận thân ăn cực kỳ ngon, một quan viên đứng lên nịnh hót. "Hoàng thượng, thiên tuế, món lẩu hôm nay khiến hạ thần dư vị không thôi, không biết có phải là món xuất phát tử Vân Long tửu lâu hay không? Thần muốn đưa phụ mẫu tới thưởng thức."

Quân hậu cười nhạt. "Món lẩu này do Trung Dũng hầu chính quân mày mò ra. Đây cũng là lần đầu tiên bổn quân nếm qua." Chuyển hướng sang Thiệu Vân An. "Thiệu Vân An, sao ngươi lại nghĩ ra món ăn này?"

Xưng hô của quân hậu với Thiệu Vân An chính là một tín hiệu khiến một vài người vui vẻ, đồng thời cũng khiến một vài người không hài lòng. Thiệu Vân An đứng lên, cười tủm tỉm đáp. "Thiên tuế, chất nhi không có ham mê nào khác, chỉ thích ăn ngon. Mùa đông, trong phòng rất lạnh, đồ ăn để một chút là nguội, chất nhi chỉ muốn làm sao cho đồ ăn giữ được độ nóng, cho nên mới mày mò ra món lẩu." Sau khi nghịch ngợm hành lễ, Thiệu Vân An nói tiếp. "Thiên tuế, chất nhi và Quách tiểu ca muốn mở cửa hàng lẩu ở kinh thành, kiếm ít bạc riêng, ngài và hoàng thượng muốn làm cổ đông không a?"

Lời nói này là đại bất kích, nhưng xuất phát từ miệng Thiệu Vân An, Vĩnh Minh Đế và quân hậu lại cười ha ha. Vĩnh Minh Đế lập tức nói. "Trẫm nhất định phải làm cổ đông."

"Tạ hoàng thượng!"

Vĩnh Minh Đế biểu tình hài lòng nói. "Ngồi xuống đi, sau này có mày mò ra món gì mới phải đưa vào cung một phần. Tới bây giờ trẫm và quân hậu mới được ăn lẩu, phải phạt."

Thiệu Vân An huých Vương Thạch Tỉnh, Vương Thạch Tỉnh đứng dậy. "Hoàng thượng, ngài phạt thần đi, là thần quên không nhắc đệ ấy."

Vĩnh Minh Đế cười cười chỉ Vương Thạch Tỉnh. "Trung Dũng hầu, ngươi cưng chiều hắn như vậy sẽ làm hỏng hắn đó."

Vương Thạch Tỉnh mặt vô biểu tình nói lời âu yếm buồn nôn. "Hoàng thượng, tức phụ nhà mình, đương nhiên phải sủng lên tận trời."

Quân hậu. "Lời của Trung Dũng hầu bổn quân thích nghe, chất tử của bổn quân, không sủng lên trời thì làm sao được."

Khuôn mặt già của Thiệu Vân An phát sốt, hắn chỉ định để Tỉnh ca có cơ hội biểu hiện một chút, không nghĩ tới hoàng thượng và thiên tuế hùa theo pha trò, nhưng lời của quân hậu khiến hắn thực sự cảm động. Vĩnh Minh Đế cười ha hả, duỗi tay ôm eo quân hậu ở bên cạnh, nói. "Nếu Trung Dũng hầu nguyện ý thế Vương Thiệu chính quân chịu phạt, vậy trẫm sẽ phạt Trung Dũng hầu năm nay phải đưa cho trẫm thêm hai bình rượu trắng."

Vương Thạch Tỉnh bất đắc dĩ. "Thần, lãnh phạt."

La Vinh Vương lên tiếng. "Trung Dũng hầu, năm nay ngài tính nhưỡng bao nhiêu rượu trắng thế? Bổn vương sắp nghênh thú chính quân, chính quân là nghĩa đệ của hầu gia ngài a..."

La Vinh Vương còn chưa nói hết, nhưng ý tứ tuyệt đối đã biểu đạt đầy đủ.

Vương Thạch Tỉnh chỉ có thể đáp. "Rượu cho Vương gia nghênh thú chính quân, Trung Dũng hầu, quản đủ."

La Vinh Vương cao hứng. "Tốt, tốt, bổn vương đa tạ hầu gia khẳng khái."

Vĩnh Minh Đế ở thượng vị hài lòng gật đầu, xem ra phu phu Trung Dũng hầu minh bạch ý tứ của hắn, lần này, quốc khố và tư khố của hắn có thể tiết kiệm rất nhiều bạc.

Sau khi Vương Thạch Tỉnh ngồi xuống, Thiệu Vân An lập tức rót trà cho hắn. Vương Thanh, Ni tử và Tưởng Mạt Hi ngồi ở bàn khác, cùng nhóm với Thẩm Băng và Túc Thần Dật. Thiệu Vân An hướng bên kia liếc mắt một cái, trong lòng đánh thót. Tưởng Mạt Hi thích ăn lẩu nhất, lúc này lại thong thả nhấm nuốt, đôi đũa trong tay trống không, ánh mắt thận trọng nhìn thẳng về một hướng. Thiệu Vân An dõi mắt nhìn về hướng đó, thấy An quốc công hầu vẻ mặt u ám, lảng tránh. Thực hiển nhiên, An quốc công hầu biết Tưởng Mạt Hi đang nhìn mình chằm chằm. Vương Thanh và Ni tử lo lắng nhìn Tưởng Mạt Hi. Ni tử còn kéo tay Tưởng Mạt Hi nói gì đó, Tưởng Mạt Hi cụp mắt, gắp một miếng thịt dê trong chén Ni tử lên ăn.

Có người nhéo chân hắn, Thiệu Vân An hoàn hồn, là Vương Thạch Tỉnh. Sau đó, Vương Thạch Tỉnh thấp giọng nói. "Về nhà rồi nói."

Ở thế thượng phong, Vĩnh Minh Đế nương độc tác uống rượu, nói khẽ với người bên cạnh. "Võ gia coi sói con là dê con."

Quân hậu khẽ co giật khóe miệng. "Vân An nói hài tử kia là thần đồng, chỉ là giao tiếp không được thuận tiện. Nếu là nhân tài, hoàng thượng nên sớm tính toán."

Vĩnh Minh Đế chỉ đáp. "Nếu hoàng nhi còn sống, Thanh nhi và Tưởng Mạt Hi có thể học chung với nó."

Ngay tức khắc, ánh mắt quân hậu lạnh xuống. Vĩnh Minh Đế, người mới nói xong câu này thì rũ mắt, nhấp ngụm rượu. Quách Tốn và Trác Kim nhìn về hướng Võ gia, cúi đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.