Sảnh trước tràn đầy tiếng khóc nức nở, không nói Túc Thần Dật, ngay cả Đại lão tướng quân cũng hồng hồng khóe mắt, siết chặt nắm đấm. Đại Giang không chỉ điều tra ra kết quả làm thế nào Thiệu Vân An, hoặc là nói, Đại Chiến An biến thành nhi tử Thiệu gia, mà còn điều tra ra cả sinh hoạt mười mấy năm nay của hắn, chỉ tốt hơn một chút so với hạ nhân mà thôi. Chưa kể, Thiệu Vân An bởi vì bị Thiệu gia và Vương gia bức bách mà nhảy sông tự vẫn. 
Túc Thần Dật đau lòng muốn ngất. Ngay cả thời điểm Đại gia gặp khó khăn, hài tử trong nhà vẫn được chăm sóc chu đáo. Nếu ra trận giết địch, đổ máu bị thương, đó là khát vọng nam nhi, là trách nhiệm của Đại gia. Nhưng Thiệu Vân An là bị những kẻ chân lấm bùn "trộm" về ngược đãi, tính chất hoàn toàn khác nhau. 
Thẩm Băng lau nước mắt, nói. "Giết chết bọn người Thiệu gia còn nhẹ cho bọn chúng!" 
Tâm trạng Đại Giang cũng nặng nề, quỳ gối. "Bẩm tướng quân, tiểu tử hổ thẹn, đã để trưởng tử Thiệu Đại Hổ chạy thoát. Đêm đó Thiệu Đại Hổ không ở nhà, tiểu tử dẫn người đi tìm nhưng không thấy, có lẽ hắn biết tin nên trốn chạy trước." 
Lão chính quân. "Sống phải gặp người, chết phải thấy xác! Mặc kệ sinh tử, mặc kệ bao lâu, đều phải bắt được hắn!" 
Đại lão tướng quân. "Ngươi trở về lãnh thêm trăm người, nhất định phải bắt được hắn!" 
"Vâng!" 
Đại Giang đứng lên. "Lão tướng quân, tiểu tử xin phép trở về." 
Đại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-phu/3084719/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.