Phủ La Vinh Vương, thế tử Mộ Dung Nghi được Quách Tử Mục sơ cứu đang ngồi ở trên giường thở dốc. La Vinh Vương vỗ ngực y. Quách Tử Mục mang mặt nạ, trên tay cầm một chén nước.
Nghi nhi, đỡ chút nào chưa?"
La Vinh Vương đầu đầy mồ hôi, Quách Tử Mục buông chén nước, lấy tay áo lau mồ hôi cho ông. Mộ Dung Nghi giương mắt liếc nhìn Quách Tử Mục một cái, thở hổn hển nói. "Lúc nãy, đa tạ, cha nhỏ."
Quách Tử Mục đang lau mồ hôi thì chựng lại, La Vinh Vương mở miệng. "Còn không phải sao, may mắn là có cha nhỏ ngươi ở đây." Lau khóe mắt, La Vinh Vương nói tiếp. "Ngươi mau uống tiên thủy đi, sau này không còn phải bị tâm tật dày vò nữa."
Quách Tử Mục mím môi.
Mộ Dung Nghi hơi hơi mỉm cười, nói. "Đây là hoàng thượng ban thưởng cho cha, sao ta có thể uống."
La Vinh Vương trừng mắt. "Ngươi mà còn như thế này nữa thì làm sao bây giờ?" Liếc mắt nhìn Quách Tử Mục đang im lặng, La Vinh Vương hơi chột dạ, nói. "Hay là, ngươi uống một ngụm thử trước xem thế nào, nếu có tác dụng, dư lại cha sẽ uống."
Quách Tử Mục lập tức xen vào. "Ta nhìn thử xem có bao nhiêu."
Hai phụ tử nhìn Quách Tử Mục đi tới bàn. Mộ Dung Nghi nhỏ giọng. "Cha, ngài không thể chỉ nghĩ cho ta."
La Vinh Vương lắc đầu. "Vừa rồi cha hơi nóng vội." Chắc là Tiểu Mục sẽ không giận ông đâu.
Quách Tử Mục vững chãi mở bình sứ ra nhìn nhìn. Đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-phu/3084689/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.