Không màng mọi người ở bên ngoài suy nghĩ thế nào, bên trong tẩm cung, Vĩnh Minh Đế và quan hậu đứng đối đầu với nhau, Quách Tốn và Trác Kim đứng ở trong góc. Vĩnh Minh Đế sai người kéo toàn bộ màn xuống, mở hộp gỗ mun. Hương thơm thanh khiết tản ra, ánh sáng nhu hòa hiển hiện, quân hậu nhìn thấy, kinh ngạc tới mức không kịp phản ứng.
Vĩnh Minh Đế nhấc cái bình phỉ thúy từ trong hộp ra, Quách Tốn lập tức tiến lên, hai tay đỡ lấy cái hộp, rồi lại cấp tốc lui ra. Vĩnh Minh Đế lên tiếng. "Lấy chén ngọc."
Quách Tốn lập tức mang tới một cái chén ngọc lớn, Vĩnh Minh Đế đổ cả tiên quả và tiên thủy vào chén. Ánh sáng Tiên quả thắp sáng toàn bộ tẩm cung, quân hậu ngừng hô hấp, ngay cả trái tim Vĩnh Minh Đế cũng đập liên hồi.
"Chuyện tiên quả chắc ngươi đã biết rồi."
Quân hậu ngẩng đầu.
Vĩnh Minh Đế hít sâu một hơi, cầm lấy tiên quả, thả vào trong miệng, sau đó ôm lấy quân hậu. Phát hiện Vĩnh Minh Đế định làm gì, quân hậu vội vàng né tránh, nói. "Hoàng thượng, không thể!" Quỳ mạnh xuống đất. "Tiên quả chỉ có một trái, thỉnh hoàng thượng mau chóng dùng."
Vĩnh Minh Đế khom người, nắm tay quân hậu kéo hắn lại gần, không cho quân hậu có cơ hội tiếp tục phản kháng, một tay kia thì kéo đầu của đối phương, bịt kín miệng của hắn.
Nước mắt Quách Tốn và Trác Kim rơi ướt cả vạt áo. Vĩnh Minh Đế nắm chặt cằm quân hậu, ép hắn hé miệng, một trái tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-phu/3084682/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.