Ở thời đại này, quan niệm về phụ nữ thất trinh còn không quá nặng nề. Nếu Vương lão thái không hết lần này tới lần khác tự tìm đường chết, Tưởng Khang Ninh căn bản sẽ không để ý chuyện này, quá lắm là để dòng tộc đứng ra xử lý. Cái gọi là ngâm lồng heo chỉ là lời đe dọa của một vài gia tộc lớn truyền ra bên ngoài. Trên thực tế, rất ít gia đình đưa nữ nhi nhà mình đi ngâm lồng heo, huống hồ Chu gia còn chẳng bằng với gia nô của thế gia lớn. Cho nên, gả nữ nhân đã thất trinh ra ngoài mới là thủ đoạn thường dùng.
Nhưng Vương Văn Hòa không chịu buông tha. Chu Văn Tài đã thừa nhận Vương lão thái thất trinh trước khi thành thân, còn trộm ăn vụng dựng quả của tẩu tử, rồi hạ dược, bức người ta lên giường với bà. Chuyện này so với việc thất trinh còn khiến người khác sỉ vả hơn. Ở Yến quốc, trộm dựng quả, hoặc giả danh đi lấy dựng quả sẽ bị tội ngồi tù.
Vương Đại Lực ở tại chỗ ấn dấu tay vào giấy. Tưởng Khang Ninh phán Vương lão thái, không, bây giờ gọi là Chu bà, tội không tuân theo thư khế, trộm dựng quả, hai tội đều phạt, ngồi tù năm năm. Vương Đại Lực không rõ chân tướng, cũng là người bị hại, hơn nữa ông thực sự có ngăn cản Chu bà, nên không phạt. Theo yêu cầu của Vương Điền Nham, Vương Điền Nham phân gia, hơn nữa,cùng Vương Quách Chiêu có ngăn cản Chu bà, nên hai người cũng không phạt. Vương Đại Lực ấn dấu tay lên hưu thư, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-phu/3084642/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.