"Hắt xì hắt xì hắt xì!" 
Xoa xoa cái mũi, Thiệu Vân An lẩm bẩm trong miệng. "Nhất định là Tỉnh ca nhớ ta rồi. À, Thanh nhi và Ni tử cũng nhớ." Hai tay nhanh chóng hái trà đại hồng bào. 
"Ngao ô!" 
Dưới tàng cây, Hổ ca hối thúc, Thiệu Vân An trấn an. "Đợi chút đã, vẫn còn chưa hái xong, thời gian không chờ người, nhân ngày hôm nay đẹp trời, phải hái nhiều một ít." 
"Thúc!" 
Xa xa, Tưởng Mạt Hi cưỡi trên lưng Đại Kim trở về, ôm một cái túi không biết là gì trong lồng ngực, trông khá là nặng. Thiệu Vân An lẩm bẩm. "An thúc còn đang bận, con muốn quay lại hay chờ bên ngoài?" 
"Chờ!" 
"Được!" 
Đại Kim mang Tưởng Mạt Hi tới gần. Đại Kim nằm sấp, Tưởng Mạt Hi đi xuống, đổ đồ vật ở trong túi ra. Thiệu Vân An cúi đầu nhìn, kinh hãi. "Hi nhi, con tìm thấy cái đó ở đâu?" 
Tưởng Mạt Hi ngẩng đầu. "Gỗ mun." 
Thiệu Vân An không hái trà nữa, vội vàng leo xuống. "Con tìm thấy ở đâu? Làm sao con biết đây là gỗ mun?" 
Da đầu Thiệu Vân An nhất thời tê rần. "Con tự chặt bằng rìu ư?" 
Tưởng Mạt Hi gật đầu, Thiệu Vân An quét mắt, quả nhiên, trên lưng Tiểu Kim có cột một cái rìu. Thiệu Vân An hấp tấp nắm lấy tay Tưởng Mạt Hi kiểm tra. "Gỗ mun rất cứng! Nếu cắt vào tay thì sao bây giờ!" 
"Linh tuyền." 
Động tác của Thiệu Vân An dừng lại, tay của cậu nhóc bẩn thỉu, nhưng không có vết thương. Hẳn là nhóc biết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-phu/3084618/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.