Chương trước
Chương sau
Phủ Đại tướng quân, nhận được phong mật dữu tử trà từ trong cung ban tới, Đại lão tướng quân cùng với phu nhân, chính quân, nữ tế, nữ nhi, tôn tức, tôn tằng, ngoại tôn tằng, đang cùng nhau thưởng thức thì nhận được tin Hằng viễn hầu phủ xảy ra chuyện. Người trở về truyền tin chính là tứ tử Đại Minh Qua, đảm nhiệm chức Hình bộ thị lang.

Đại lão tướng quân kinh ngạc. "Hoàng thượng sai cấm vệ quân bao vây Hằng viễn hầu phủ?"

Đại Minh Qua. "Vâng, hoàng thượng lệnh Tiêu thống lĩnh tự mình mang cấm vệ quân đi bao vây. Đại Giang nói, Ngụy Hoằng Chính tới huyện Vĩnh Tu trói Thiệu Vân An, còn đả thương hắn, buộc hắn giao ra công thức chế trà và rượu, cũng may Đại Giang và Khang Ninh, còn có cả phu quân của Thiệu Vân An là Vương Thạch Tỉnh đuổi tới kịp thời, cứu Thiệu Vân An, cũng bắt được Ngụy Hoằng Chính. Bất quá, Đại Giang phái người truyền lời cho nhi tử, hoàng thượng sở dĩ tức giận không phải vì nguyên nhân này, mà do Ngụy Hoằng Chính dám nói lời đại nghịch bất đạo. Nhưng rốt cuộc nói cái gì, Đại Giang cũng không biết. Thiệu Vân An còn dặn dò hắn ngàn vạn lần không được hỏi, phải để hoàng thượng tự mình thẩm vấn, lúc đó ở Đông Lâm điện chỉ có Ông lão và Quách công công. Đại Giang nói hoàng thượng tức giận vô cùng, còn truyền thái y nữa, hoàng thượng ra lệnh cắt lưỡi Ngụy Hoằng Chính ngay tại chỗ, có thể thấy lời nói vô cùng khó nghe."

Mọi người nghe xong, vội vàng hỏi. "Hoàng thượng có sao không?"

Đại Minh Qua lắc đầu. "Chỉ là tức giận."

Đại lão tướng quân nắm lấy quải trượng, đứng lên. "Ta phải tiến cung một chuyến."

Đại Minh Qua lập tức tiến đến đỡ phụ thân. "Phụ thân, việc này tướng quân phủ cũng quản sao?"

Đại lão tướng quân nói. "Vi phụ tiến cung hỏi xem nguyên nhân gì khiến thánh thượng giận giữ như vậy."

Từ sau khi thành thân, cùng phu quân ở lại tướng quân phủ, Đại Oánh Như tiếc hận nói. "Ngụy Xuân Lâm là lão hỗn đản, chỉ đáng thương hai huynh đệ Ngụy Hoằng Nho và Ngụy Hoằng Văn, hai huynh đệ nó rất tốt."

Nàng nói xong, Đại lão phu nhân lập tức quở trách. "Nữ nhi của ngươi cũng đã tới tuổi thành thân, ngươi còn nói chuyện không biết đúng mực như thế!"

Chính quân của Đại lão tướng quân, Bạch Tô Nham, cũng chính là đệ đệ của Đại lão phu nhân, sủng nịch nói. "Oánh Như là nữ nhi hào khí, sao lại không biết đúng mực, mà nữ nhi nói cũng không sai. Chưa kể, Đồng Hâm nhà chúng ta mới mười ba, cách tuổi thành thân còn khá xa."

Đại Oánh Như lập tức cười nói. "Chỉ có cha nhỏ thương con nhất."

Lão phu nhân trừng mắt nhìn đệ đệ mình một cái. "Ngươi cứ bênh bọn nó đi!"

Bạch chính quân ha hả cười.

Phu quân của Đại Oánh Như là cô nhi, quanh năm ở bên ngoài đánh trận, mọi người trong phủ tướng quân không yên tâm để nàng sống một mình bên ngoài, nên sau khi thành thân nàng vẫn ở lại trong phủ. Đại Oánh Như và phu quân Vệ Diệp cũng không muốn dọn ra ở riêng. Nam đinh trong phủ tướng quân cơ hồ đều ở chiến trường, chỉ có tứ tử Đại Minh Qua và thế hệ cháu chắt tuổi nhỏ ở lại trong phủ. Trưởng tử, thứ tử, và hai người trưởng tôn đều ở biên quan.

Chờ hai vị "phu nhân" nói chuyện xong, Đại lão tướng quân mới lên tiếng. "Tô Nham, cùng ta tiến cung, ngươi đi thăm quân hậu."

"Được."

Bạch Tô Nham có phong hào "Nhất phẩm cáo mệnh chính quân", Bạch phu nhân Bạch Thục Đình có phong hào là "Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân." Đại lão tướng quân thú một đôi tỷ đệ làm phu nhân, ngoài ra không có thiếp thất, từng là giai thoại lãng mạng một thời.

Ngay lúc này, quản gia hoang mang rối loạn chạy vào. "Lão thái gia! Tiểu lão thái gia! Lão phu nhân! Việc lớn không tốt! Thiên tuế đau bụng! Thấy hồng! Lão đế sư sai người tới mời ngài mau chóng tiến cung!"

"Cái gì?"

Lão phu nhân thân mình lung lay, Đại Oánh Như lập tức chạy lại đỡ mẫu thân.

Lão tướng quân lập tức nói. "Chính quân, Minh Qua cùng ta tiến cung, những người khác ở trong phủ chờ tin tức! Lập tức chuẩn bị xe!"

"Vâng!"

Còn quản cái gì Hằng viễn hầu phủ! Đại lão tướng quân lấy tốc độ nhanh nhất lên xe ngựa, Đại Minh Qua sợ ông ngã, vừa đỡ phụ thân, vừa đỡ cha nhỏ, ba người nhanh chóng tiến cung.

Sự tình trong Cảnh U Cung mau chóng truyền ra ngoài, tới tai các thế gia vọng tộc. Lúc này tại Cảnh U cung, Vĩnh Minh đế sắp điên rồi. Quân hậu có cảm giác thèm ăn, vốn dĩ Vĩnh Minh đế thấy nhẹ nhõm một chút, tiến vào Cảnh U cung, nhìn quân hậu còn chưa ăn hết hai miếng cơm, thì bụng bỗng nhiên đau quặn. Hoàng thượng còn chưa kịp truyền thái y, thì toàn thân quân hậu bắt đầu rỉ ra những giọt máu đen, Vĩnh Minh đế sợ tới mức muốn hộc máu.

Trong Cảnh U cung, quân hậu Đại Tề Du nằm trên giường ôm bụng, đau đớn tới mức cả người co rút, hai vị thái y đè hắn lại, đề phòng hắn tự làm mình bị thương. Trên giường dính đầy huyết, còn có máu loãng không ngừng chảy ra từ hạ thân của quân hậu.

"Buông trẫm ra! Buông trẫm ra! Còn không buông trẫm tru di cửu tộc các ngươi! Tề Du! Tề Du!"

Quân hậu không muốn để Vĩnh Minh đế nhìn thấy bộ dạng này của mình, bắt Đại Giang ngăn hắn lại, thái y cũng không muốn hoàng thượng tiến vào. Vĩnh Minh đế biết võ công, Đại Giang cùng với bảy tám ngự tiền thị vệ gian nan lắm mới ngăn cản, mà không làm hắn bị thương.

Ông lão ngồi ở bên ngoài Cảnh U cung chờ tin tức, không thể nào yên tâm nổi. Nhưng đó là tẩm cung của quân hậu, ông là ngoại thần, mặc dù là lão nhân, cũng không thể tùy tiện tiến vào. Động tĩnh trong Cảnh u cung không che dấu được, hiện giờ toàn bộ hậu cung đều mong ngóng tin tức tử Cảnh u cung, nhưng là người lo lắng thì ít, mà người hớn hở vui mừng thì nhiều.

Tại Mẫn Hoa cung, Tĩnh phi đứng ngồi không yên, phái thị nữ cùng thái giám liên tục tới gần Cảnh u cung thám thính tin tức. Tĩnh phi là người nuôi dưỡng hoàng tử duy nhất của Vĩnh Minh đế, hơn nữa quân hậu là nam tử, đối với hậu cung có ít nữ nhân này trước giờ luôn luôn rộng rãi, có thể nói, chỉ cần Tĩnh phi không gây sự, địa vị của nàng ở hậu cung chỉ đứng sau quân hậu. Nếu Vĩnh Minh đế không có hoàng tử, như vậy rất có khả năng nàng sẽ trở thành thái hậu. Nếu hỏi người ở trong cung, ai mong muốn quân hậu chết sớm nhất, đó chính là Tĩnh phi Mạc Chúc.

Hậu cung của Vĩnh Minh đế chỉ có hai phi tần và một quý nhân, còn có một vị hiện đang ở lãnh cung, là tiền hoàng hậu Đoàn thị. Vị quý nhân sinh hoàng tử duy nhất xong thì qua đời, chỉ còn có Tĩnh phi và một vị phi tần khác là Hiền phi. Hiền phi sinh hạ một vị công chúa, tại hậu cung không có địa vị. Khi Vĩnh Minh đế còn là hoàng tử Mộ Dung Khôn, Khang Thịnh đế lúc tuyển tú đã ban thưởng nàng cho Vĩnh Minh đế. Tĩnh phi là từ sau khi Mộ Dung Khôn được lập làm thái tử, mẫu hậu của thái tử, Mẫn hoàng hậu, khi đó còn khỏe mạnh, lựa chọn làm trắc phi cho hắn. Sau khi Mẫn hoàng hậu qua đời, sủng phi của Khang Thịnh đế, Đoạn quý phi muốn Khang Thịnh đế hạ chỉ ép Mộ Dung Khôn lập thái tử phi Đoàn thị. Sau đó lại đến phiên Lâm Vương được thánh sủng, y mới đưa Cầm quý nhân tới bên cạnh Mộ Dung Khôn, trên thực tế chính là cài người theo dõi.

Năm Mộ Dung Khôn mười chín tuổi, một năm trước khi nhược quán, Đại Tề Du mới tới làm thư đồng cho hắn. Kỳ thật, từ lúc Mẫn hoàng hậu cảm thấy thân thể ngày càng suy yếu, đã lén lút khẩn cầu Đại lão tướng quân, lúc ấy là Đại tướng quân, lựa chọn cho Mộ Dung Khôn một người thiếp thân thị vệ. Khi đó, hai người nhi tử thiện chiến của Đại lão tướng quân là Đại Minh Quân và Đại Minh Vinh đều ở biên quan, tứ tử Đại Minh Qua thì trời sinh vô pháp tập võ. Đại lão tướng quân mới đưa Đại Tề Du tới. Lúc đó mặc dù Đại Tề Du chỉ là một thiếu niên mới mười ba tuổi, nhưng võ công không hề tầm thường.

Từ khi đó hai người sớm chiều ở chung, trải qua đoạn đường gian nan, đặc biệt là quãng thời gian Mẫn hoàng hậu qua đời, địa vị của Lâm Vương, nhi tử của Đoạn quý phi ngày càng gia tăng, tình cảnh của Mộ Dung Khôn ngày càng trở nên gian nan, hai lần suýt nữa bị phế, may mắn có Ông lão sư và Đại gia tương trợ. Mà Đại Tề Du lại cứu mạng hắn sau nhiều lần bị ám sát. Lúc Khang Thịnh đế về già, Đại gia bị hãm sâu trong vũng bùn, Mộ Dung Khôn mất đi sự tương trợ của Đại gia, Khang Thịnh đế thì càng ngày càng ngu xuẩn, đối mặt với Lâm Vương cùng Đoạn quý phi thủ đoạn tàn nhẫn, Đại Tề Du cùng Mộ Dung Khôn nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết, cuối cùng cũng kiên trì tới lúc Khang Thịnh đế qua đời, Mộ Dung Khôn giết chết Lâm Vương và Đoạn quý phi, đăng cơ làm hoàng đế.

Buổi đầu, Mộ Dung Khôn còn không vui, tại sao Đại tướng quân lại đưa một đứa nhóc tới bảo hộ hắn. Bảo hộ ở chỗ nào, rõ ràng là đưa thêm phiền phức cho hắn mà. Sau đó sự thật chứng minh, lựa chọn của Đại lão tướng quân phi thường chính xác. Mộ Dung Khôn ban đầu còn không tín nhiệm khả năng của Đại Tề Du, dần dà lại yên tâm giao sự an toàn phía sau lưng cho hắn. Đại Tề Du ở bên cạnh Mộ Dung Khôn, từ một thiếu niên mười ba tuổi trưởng thành thành môt thanh niên oai hùng phấn chấn. Thân mình nhẵn nhụi một thời lại bị che kín bởi những vết thương lớn nhỏ.

Những vết thương trên người Mộ Dung Khôn và Đại Tề Du chứng kiến từng đoạn đường gian khổ mà bọn họ đi qua, càng chứng kiến tình cảm từ xa lạ trở nên quen thuộc, từ quen thuộc trở thành bằng hữu, từ bằng hữu trở thành huynh đệ, từ huynh đệ trở thành ái nhân của hai người họ. Lúc nhận ra tình cảm với Đại Tề Du, Mộ Dung Khôn đã có một hài tử, một nữ nhi. Thế nhưng từ sau khi hai người yêu nhau, Mộ Dung Khôn không còn chạm tới bất kỳ ai khác, ngay cả thiếp thất, cũng không sinh thêm bất cứ hài tử nào. Cho tới khi Mộ Dung Khôn đăng cơ, thái tử phi Đoàn thị đương nhiên thuận lý thành chương trở thành hoàng hậu. Người Đoàn thị hận nhất chính là Đại Tề Du, hoặc là nói, cả ba nữ nhân của Mộ Dung Khôn đều thống hận Đại Tề Du đã "cướp đi" Mộ Dung Khôn của các nàng. Ba người nữ nhân từ trước tới giờ chưa được sủng ái, đều chờ cơ hội Đại Tề Du tiến cung để bắt nạt hắn, nhưng Đại Tề Du căn bản không cho các nàng cơ hội.

Năm đầu tiên đăng cơ, Mộ Dung Khôn đối diện với thù trong giặc ngoài, hắn không nạp Đại Tề Du vào hậu cung, mà vẫn để Đại Tề Du giữ chức thiếp thân thị vệ ở bên người hắn. Năm thứ hai, dưới sự trợ giúp của Ông lão và Đại lão tướng quân, hắn diệt trừ Đoàn thị cùng dư nghiệt của Lâm Vương, phế hoàng hậu Đoàn thị, trực tiếp lập Đại Tề Du làm nam quân, nhập chủ hậu cung. Bị hành động của Mộ Dung Khôn dọa sợ, Tĩnh phi và Hiền phi không dám manh động. Sau này, gia tộc Hiền phi xuống dốc, nàng cũng không nhận được thánh sủng, không còn tâm tư tranh đấu với quân hậu, chỉ mong được ở trong cung cùng với nữ nhi duy nhất, bình an sống qua ngày.

Mộ Dung Khôn giao hoàng tử cho Tĩnh phi nuôi dưỡng, chứ không giao hài tử cho Đại Tề Du mới bị hư thai. Đương nhiên Tĩnh phi cũng có ham muốn. Nàng có thể không tranh hoàng thượng với Đại Tề Du, nhưng nếu Đại Tề Du không thể hoài thai, trừ phi hoàng thượng nguyện ý mở rộng hậu cung, bằng không, nàng chính là mẫu thân duy nhất của hoàng tử. Vì thế, nàng không ít lần ở trong "lãnh cung" của mình, nguyền rủa Đại Tề Du thân mình không tốt mau chết sớm. Hiện tại, Đại Tề Du có khả năng sẽ chết, Tĩnh phi kích động tới mức toàn thân run rẩy, ngày lành của nàng sắp tới rồi, sắp tới rồi. Chỉ cần hoàng thượng lâm hạnh nàng, nàng nhất định có thể hoài long tử, nhất định có thể!

"Nương nương! Nương nương!"

Tĩnh phi đùng một cái đứng lên. "Thế nào?"

Thị nữ ra bên ngoài thám thính, thở hổn hển chạy tới, nhỏ giọng bẩm báo. "Nương nương, quân hậu lần này sợ là thật sự không được. Toàn bộ thái y trong thái y viện đều tới, giống như..." Thị nữ tới gần lỗ tai của quý phi "Quân hậu giống như xuất huyết nhiều, nói là máu chảy không ngừng, đau tới mức lăn lộn trên giường."

"Thật sự?" Tĩnh phi cao hứng cực kỳ.

"Hẳn là không sai. Nô tì nhìn thấy người ra khỏi Cảnh u cung cầm khăn vải đầy huyết. Người của chúng ta ở thái y viện cũng nói, quân hậu bị xuất huyết."

Tĩnh phi ngẩn người, sau đó thấp giọng ha ha cười. "Đại Tề Du...Đại Tề Du...Ngươi rốt cuộc cũng chết, ngươi rốt cuộc cũng trả lại lại vị trí cho bổn cung, ha ha, ha ha ha..."

"Nương nương!"

Tĩnh phi lập tức ngừng cười, nắm chặt khăn lụa trong tay. Đúng rồi, hiện tại còn chưa phải thời điểm. Nàng vội vàng thay đổi nét mặt, nói. "Theo bổn cung tới Cảnh u cung, lúc này nên đi hỏi thăm quân hậu của chúng ta một chút, miễn cho sau này hoàng thượng nhớ tới lại nói bổn cung không hiểu lễ nghĩa."

"Vâng."

Bên ngoài Cảnh u cung lộn xộn, toàn bộ đều do Vĩnh minh đế phá hoại. Đại lão tướng quân đã tới. Nghe được thanh âm từ trong điện vọng ra, Đại lão tướng quân cũng rất lo lắng. Ông hỏi Ông lão đang nhăn mày. "Thái y nói thế nào?"

Ông lão lắc đầu. "Thái y không tìm được nguyên nhân."

"Quân hậu của trẫm mà có mệnh hệ gì, trẫm muốn các ngươi toàn bộ chôn cùng."

Đại lão tướng quân nắm chặt quải trượng trong tay, quay sang người bên cạnh nói. "Tô Nham, ngươi đi vào, bồi thiên tuế."

Bạch Tô Nham cũng là nam thê, mọi người ở đây chỉ có ông là thích hợp tiến vào. Bạch Tô Nham đi vào Cảnh u cung, nhìn thấy Vĩnh minh đế suy sụp ngồi trên mặt đất, hai tay ôm đầu, còn đâu uy nghiêm của hoàng thượng. Bạch Tô Nham tiến tới, nửa quỳ. "Hoàng thượng."

Vĩnh minh đế ngẩng đầu, nhìn thấy là ông, hắn lập tức rơi nước mắt. Hắn vươn tay nắm lấy Bạch Tô Nham, giống như níu lấy sợi dây cứu mạng.

"Nham bá, cứu cứu Tề Du, cứu cứu Tề Du của trẫm."

Trong phòng, tiếng kêu của Đại Tề Du nhỏ hẳn đi, không phải không đau, mà là không còn sức lực để kêu. Hốc mắt Bạch Tô Nham cũng đỏ bừng, ông vỗ vỗ tay Vĩnh minh đế, nói. "Hoàng thượng, xin cho phép thần đi vào bồi thiên tuế. Thiên tuế nhất định không muốn hoàng thượng nhìn thấy bộ dáng hiện tại, hoàng thượng ở đây chờ tin tức đi. Thần sẽ cùng hoàng thượng cầu phúc cho thiên tuế."

Vĩnh minh đế gật đầu, buông Bạch Tô Nham. Bạch Tô Nham giơ tay, giống như trưởng bối dùng tay áo lau khóe mắt cho Vĩnh Minh đế, đỡ Vĩnh minh đế đứng lên, sau đó ông xoay người đi vào. Vĩnh minh đế nắm tay tới trắng bệch, hắn muốn đi vào, Đại Giang cùng ngự tiền thị vệ lại chật vật ngăn cản hắn. Quân hậu sinh tử chưa rõ, hoàng thượng không thể xảy ra bất cứ chuyện gì.

Lúc này, có thái giám tiến vào bẩm báo. "Hoàng thượng, Tĩnh phi nương nương tới!"

Vĩnh minh đế lập tức nổi nóng quát lên. "Nàng tới làm gì! Tới xem nàng có thể lên làm hoàng hậu hay chưa à! Ngươi nói cho nàng, quân hậu vạn nhất có mệnh hệ gì, trẫm muốn nàng chôn cùng quân hậu!"

Vốn dĩ là giả mù sa mưa lấy cớ tới thăm, kỳ thật là tới xem quân hậu Đại Tề Du khi nào sẽ chết, Tĩnh phi bị ý chỉ của hoàng thượng dọa tới sợ chết khiếp, vội vàng quỳ xuống dập đầu thỉnh tội. Nhưng Vĩnh minh đế làm gì có tâm trạng lo lắng đến nữ nhân hắn không thèm để trong mắt này. Vẫn là do Ông lão ra mặt, mời Tĩnh phi về cung trước, chờ hoàng thượng tâm tình tốt lên hãy trở lại thỉnh tội. Tĩnh phi lòng tràn đầy háo hức tiến đến, rốt cuộc xám xịt trở về.

Bạch Tô Nam tiến vào trong phòng, nhìn thấy người nằm trên giường, nước mắt bỗng nhiên trào ra. Cố gắng chớp mắt để nước mắt không chảy ra, ông bước nhanh về phía trước, muốn nắm lấy tay Đại Tề Du.

"Bạch Chính quân xin dừng tay!"

Thái y viện, Ninh Mục lớn tiếng hô, Bạch Tô Nham ngừng tay giữa không trung. Ninh Mục nhíu đôi mày hoa râm, nói. "Mồ hôi và huyết trên người thiên tuế có chứa độc, không thể dính vào."

"A!" Bạch Tô Nham kinh hãi. "Sao lại như vậy." Sau đó, sắc mặt ông lập tức thay đổi, lên tiếng chất vấn. "Có phải có người hạ độc thiên tuế?"

Ninh Mục lắc đầu, nói. "Thiên tuế không phải trúng độc. Các thái y cũng đang tìm nguyên nhân, nhưng có thể khẳng định, thiên tuế không phải trúng độc mới đau đớn như vậy. Độc này giống như, tàn độc trước kia trong cơ thể đang bài trừ ra ngoài."

"Tàn độc?" Bạch Tô Nham nuốt cổ họng, cực kỳ đau lòng. "Thế tại sao thiên tuế lại đau bụng?"

Ninh Mục lại lắc đầu. "Hết thảy thái y đều không tìm ra nguyên nhân vì sao thiên tuế đau bụng. Thiên tuế vẫn luôn xuất huyết, vốn tưởng là sảy thai, nhưng mấy người chúng ta đã kiểm tra qua, đều không phải."

"Hả..."

Lúc này, Đại Tề Du nửa hôn mê đã tỉnh lại, Bạch Tô Nham lập tức tiến lại gần, gọi. "Thiên tuế, thiên tuế, đừng ngủ, Nham bá tới, ngài phải cố gắng, nhất định phải cố gắng, hoàng thượng, còn đang chờ ngài."

Đại Tề Du cắn bờ môi vốn đã bị cắn nát, gian nan mở mắt, tóc bị mồ hôi thấm ướt.

Bạch Tô Nham vội vã chớp mắt ngăn chặn nhiệt lệ, lấy miếng vải trắng bên cạnh lau mồ hôi cùng với huyết châu không ngừng trào ra trên mặt quân hậu. Khóe mắt, lỗ tai, khóe miệng, lỗ mũi Đại Tề Du đều có huyết. Cũng may hắn nhất quyết không để Vĩnh minh đế tiến vào. Nếu Vĩnh minh đế nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, nhất định sẽ phát điên.

Nước mắt của Đại Tề Du trộn lẫn trong dòng máu, đôi môi run rẩy, không tiếng động mở miệng. "Nham...... Bá...... Ta...... Đau......"

Bạch Tô Nham không kìm được nước mắt nữa, cách miếng vải trắng, ông nắm lấy tay Đại Tề Du, từng giọt rơi xuống. "Nham bá biết ngươi đau, Nham bá ở cùng ngươi. Phải cố gắng biết không, ngươi phải cố gắng nhẫn nhịn."

"A...!" Đại Tề Du đột nhiên nắm chặt tay Bạch Tô Nham, lần thứ hai kêu thành tiếng. Từng dòng, từng dòng máu ở giữa hai chân hắn chảy ra, miếng khăn trải giường cơ hồ bị máu nhiễm đỏ. Thân thể Đại Tề Du đột nhiên co quắp, Bạch Tô Nham bất chấp nguy hiểm ôm lấy hắn. "Tề Du!"

"Tề Du!"

"Hoàng thượng!"

"Ngăn hoàng thượng lại mau!"

Một cái bóng màu vàng vọt vào, hai vị thái y vội vàng ngăn cản, bị Vĩnh Minh đế tàn nhẫn đánh ngã xuống đất. Hắn vọt tới bên giường, nhìn thấy người yêu của mình đang chịu giằn vặt, Vĩnh minh đế điên rồi.

"Tề Du!"

Đẩy Bạch Tô Nham ra, Vĩnh Minh đế ôm lấy Đại Tề Du đang chảy máu thất khiếu, quay đầu lại gào thét. "Các ngươi dám gạt trẫm quân hậu trúng độc!"

"Hoàng thượng!" Bạch Tô Nham từ phía sau ôm lấy Vĩnh minh đế. "Thiên tuế không trúng độc, cái này là tàn độc trong cơ thể, ngài không thể đụng vào thiên tuế, nếu không sẽ trúng độc."

"Đi ra!"

Lần thứ hai đẩy Bạch Tô Nham ra, Vĩnh minh đế điên rồi, làm sao nhớ tới đối phương là một vị lão nhân. Hắn ôm chặt Đại Tề Du đang đau đớn, hống. "Tề Du, Tề Du, ta ở ngay bên cạnh ngươi, ở ngay bên cạnh ngươi. Ngươi chết rồi, ta cũng không muốn sống!"

"Hoàng thượng!"

"Tề Du mà chết, các ngươi cũng phải chôn cùng! Trẫm tru di cửu tộc các ngươi!"

"A...!"

"Hoàng thượng, thiên tuế đang chảy máu, ngài không thể ôm ngài ấy được!"

Trong lúc nhất thời, Vĩnh minh đế xông vào càng làm cho mọi thứ trở nên hỗn loạn hơn. Bạch Tô Nham bị người nâng dậy, không để ý tới bộ xương già đau đớn, ông đè tay Vĩnh minh đế, hô. "Mau mang giải độc hoàn tới cho hoàng thượng!"

Thái y lập tức mang giải độc hoàn tới, Vĩnh minh đế không chịu ăn. Bạch Tô Nham lớn tiếng mắng hắn. "Hoàng thượng! Ngài muốn Tề Du thống khổ như vậy còn phải lo lắng cho ngài sao!"

Câu nói này vô tình nện vào phần yếu đuối của Vĩnh minh đế, hắn há miệng ăn giải độc hoàn, nhưng không chịu buông Đại Tề Du ra. Đại Tề Du ở trong lồng ngực Vĩnh minh đế liên tục la to. Ninh Mục luôn quan sát hạ thân hắn đầu đầy mồ hôi, một tay ấn bụng quân hậu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

"Thiên tuế, ngài dùng sức, ngài theo lực tay của thần mà dùng sức."

"A..."

Quân hậu nghe theo dùng nhiều sức, máu loãng trào ra càng nhiều hơn. Vĩnh minh đế đỏ cả mắt. "Đừng cho Tề Du dùng sức nữa! Máu của hắn chảy đủ nhiều rồi!"

"Hoàng thượng, thời điểm này phải nghe lời thái y!" Bạch Tô Nham giơ tay xoa trán Đại Tề Du. "Tề Du, ngươi dùng sức, bá phụ, tứ ca đều chờ tin bình an của ngươi, ngươi nhất định phải cố gắng chống đỡ."

"A..."

Đại Tề Du chỉ cảm thấy bụng mình sắp nứt ra rồi. Trước mặt hắn trắng xóa, không hề nghe thấy tiếng kinh hô ở xung quanh, không nghe thấy tiếng Ninh Mục hô to. "Có thứ gì đang đi ra! Thiên tuế! Dùng sức a!"

"Tề Du! Cố lên nào!"

Đại Tề Du chỉ nghe thấy âm thanh rung động phát ra từ lồng ngực Vĩnh minh đế. Hắn không biết mình có dùng đủ lực hay không, hắn không còn khí lực nào nữa. Giống như có thứ gì đó đi ra từ hạ thân khiến hắn đau tới tê tâm liệt phế. Trước mắt Đại Tề Du là một mảnh hắc ám, rốt cuộc không còn cảm giác.

"Tề Du! Tề Du!"

Người trong lồng ngực tự nhiên mềm nhũn ra, Vĩnh minh đế thân thể run lên, trước mắt cũng biến thành màu đen. Bạch Tô Nham kịp thời đỡ lấy hắn. "Hoàng thượng! Ninh thái y, ngươi mau nhìn hoàng thượng và thiên tuế!"

Mà Ninh Mục lúc này, đang ngơ ngác nhìn chằm chằm huyết nhục mơ hồ giữa hạ thân của quân hậu, không cách nào phản ứng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.