Chương trước
Chương sau
Vĩnh Minh đế trở lại Cảnh U cung đã là hai canh giờ sau. Quân hậu Đại Tề Đu đã nghỉ ngơi. Vĩnh Minh đế ở bên giường nhìn quân hậu lúc ngủ cũng không an ổn, hào hứng trong lòng lần thứ hai biến thành lo lắng khổ sở. Nhét góc chăn cho quân hậu, Vĩnh Minh đế đặt một món đồ bên cạnh gối hắn, rồi nhẹ nhàng rời đi.

Hôm sau trời tờ mờ sáng, quân hậu đã tỉnh. Bụng đau đớn, hắn không ngủ được, mỗi đêm nhất định phải đốt huân hương mới miễn cưỡng ngủ được ba canh giờ. Hắn vừa tỉnh, Trác công công hầu hạ lập tức vén màn, mang một chén nước, đỡ hắn dậy để uống.

Bên cạnh không có ai, quân hậu hỏi. "Hoàng thượng đâu? Hôm nay vào triều sao?"

Trác công công đỡ quân hậu nằm xuống, trả lời. "Tối qua hoàng thượng trở lại thì thiên tuế đã ngủ, nên trở về tẩm cung nghỉ ngơi, không muốn đánh thức thiên tuế. Hoàng thượng còn gửi cho thiến tuế một lễ vật."

Theo hướng tay Trác công công chỉ, nhìn sang gối đầu bên cạnh, Trác công công hai tay nâng lên đưa đến. Quân hậu tiếp nhận, ngón tay sờ sờ vài vòng, giương mắt. "Đây là ngọc phỉ thúy."

Trác công công cười đáp. "Thiên tuế đúng là có linh nhãn. Lúc hoàng thượng rời đi, nô tài có nhìn thấy bên hông hoàng thượng đeo một cái, là một đôi với cái của thiên tuế."

Quân hậu nở nụ cười, giao cho Trác công công. "Sau này bản quân cũng đeo khối ngọc này."

"Vâng."

Thông thường, ngày đầu tiên, ngày mười lăm và ngày cuối cùng của mỗi tháng sẽ họp triều, mỗi sáu ngày thì có một ngày nghỉ. Nếu có chuyện trọng đại cần thương nghị, nội quan của hoàng đế sẽ đi thông báo trước một ngày để các đại thần vào triều, thời gian còn lại, hoàng đế sẽ ở tại Đông Lâm viện xử lý chính vụ, tiếp nhận các đại thần tiến cung bẩm báo. Nếu phê chuẩn tấu chương hoặc truyền đại thần tiến cung, hoàng thượng sẽ dùng ngự thư phòng, trời lạnh thì dùng noãn các. Các quan lại khi không vào triều có thể tiến cung báo cáo công tác hàng ngày hoặc bẩm báo sự tình, ngoài ra thì ở tại phủ xử lý chính sự.

Đại Tề Du đau bụng, Vĩnh Minh đế không có tâm trạng làm việc. Đi một vòng Nội các xong, hắn lại chuyển sang Cảnh U cung. Đại Tề Du mới vừa dậy chuẩn bị ăn sáng. Vừa nãy hắn đã sớm tỉnh, nhưng thân thể không thoải mái nên vẫn nằm nghỉ ngơi. Sắc mặt Đại Tề Du nhợt nhạt, vừa nhìn thấy hắn, tâm tình Vĩnh Minh đế lại nặng nề thêm.

"Hoàng thượng."

"Đừng đứng lên."

Vĩnh Minh đế bước nhanh tới trước mặt quân hậu giữ lại, không cho hắn đứng lên hành lễ, sau đó ngồi xuống ngay bên cạnh. Đại Tề Du hơi mỉm cười nói. "Chỗ này của thần có cháo bí ngô, hoàng thượng có muốn dùng một chén hay không?"

"Được."

Đại Tề Du liếc nhìn thắt lưng Vĩnh Minh đế, thấy hắn đang đeo ngọc bội cùng một đôi thì vươn tay nhấc lên. Trên mặt ngọc bội không đồng nhất, có chỗ trong như nước, có nơi lại xanh tươi như lá nổi trên nước. Nếu Thiệu Vân An ở đây, chắc chắn sẽ giải thích đây là phỉ thúy lam hoa băng, bất quá hắn sẽ nói là Vương Thạch Tỉnh làm ra, làm sao có thể biểu hiện là hắn từng nghiên cứu qua phỉ thúy được. Cho nên, cùng là ngọc phỉ thúy, nhưng giám định như thế nào là chuyện của người khác không phải của hắn.

Vĩnh Minh đế nắm lấy ngọc bội của quân hậu nói. "Đây là Sầm Nguyệt Bạch mang đến, ta với ngươi một đôi." Nói xong, hắn lấy lại mặt ngọc bội của mình trong tay quân hậu, ghép chung một chỗ với cái của quân hậu, hai miếng ngọc bộ trên dưới vừa khít với nhau thành một khối hoàn chỉnh.

"Toàn bộ Đại Yến, chắc chỉ có một đôi ngọc bội khác biệt như thế này, trẫm sau này đều mang theo."

"Thần cũng đeo."

Quân hậu ngẩng đầu, hai mắt tràn đầy quyến luyến nhìn Vĩnh Minh đế. Vĩnh Minh đế đầu mũi xót xa, ôm chặt Đại Tề Du nói không ra lời. Đại Tề Du ôm Vĩnh Minh đế. "Hoàng thượng, thần sẽ luôn cùng hoàng thượng, hoàng thượng không cần lo lắng."

"Tề Du, ngươi đáp ứng ta, không thể nuốt lời."

"Ừ, ta đáp ứng ngươi."

Trác công công quay mặt qua một bên lau nước mắt. Tại chỗ Vĩnh Minh đế và Trác công công không nhìn thấy, quân hậu đột nhiên cắn chặt khớp hàm, tựa hồ vô cùng thống phổ.

"Tề Du, trẫm nói cho ngươi một tin vui."

Quân hậu lập tức khôi phục biểu tình bình thường, buông Vĩnh Minh đế. Vĩnh Minh đế liếc nhìn Trác công công, Trác công công lập tức ra hiệu người hầu lui ra, ông cũng lui ra.

Không còn người ngoài, Vĩnh Minh đế thấp giọng nói. "Hôm qua đế sư và Sầm Nguyệt Bạch mang đến một món quà trân quý cùng với một sự kiện quan hệ đến sự hưng thịnh trăm năm của Đại Yến."

Quân hậu lập tức kinh hỉ hỏi. "Lễ vật gì, là sự kiện gì?"

Vĩnh Minh đế đáp. "Đế sư mang tới hơn hai mươi quyển sách, toàn bộ chưa từng xuất hiện trên đời, ngay cả tự bên trong có rất nhiều chỗ trẫm còn không biết."

Quân hậu vội hỏi. "Mấy quyển sách đó nguồn gốc từ đâu?"

Vĩnh Minh đế nở nụ cười, mang theo vài phần vui vẻ bất ngờ. "Là vị "kỳ nhân" kia dâng lên." Nói xong, hắn cầm ngọc bội của quân hậu. Quân hậu kinh ngạc. Vĩnh Minh đế tỉ mỉ kể lại một lần, ngay khi quân hậu còn đang khiếp sợ thì nói tiếp. "Trẫm muốn triệu hắn vào kinh phụ tá trẫm, nhưng đế sư và Sầm Nguyệt Bạch ngăn cản trẫm. Bọn họ nói tâm tư người kia không ở triều đình, chỉ muốn làm tiểu sinh ý của hắn, nếu triệu hắn vào kinh, ngược lại lại đưa hắn vào nơi đầu sóng ngọn gió. Hơn nữa, hành động của người kia trước giờ đều là trợ giúp trẫm, trẫm không cần cưỡng ép hắn ở tại bên người. Nghĩ lại, trẫm thấy cũng có đạo lý."

Quân hậu nói. "Đế sư và Sầm Nguyệt Bạch nói đúng. Từ góc nhìn của người ngoài, hắn là người có thể ủ rượu, chế trà và làm một số điều mới lạ. Nhưng nếu hoàng thượng triệu hắn vào cung thì khác. Tuy nói tâm người nọ không ở triều đình, nhưng hắn vì hoàng thượng định ra kế hoạch phát triển kinh tế cho Đại Yến, hiện giờ lại vì hoàng thượng dâng lên thư sách tuyệt thế, đây chính là phụ tá hoàng thượng. Hoàng thượng hồng phúc, một kỳ nhân như thế có thể nguyện ý ra sức cho hoàng thượng, trợ giúp hoàng thượng chấn chỉnh lại đại nghiệp của Đại Yến." Quân hậu Đại Tề Du đứng lên, quỳ xuống, dập đầu. "Hoàng thượng thiên mệnh, lại có kỳ nhân trợ lực, Đại Yến ta tất hưng!"

Vĩnh Minh đế vội vàng nâng quân hậu lên, ôm lấy hắn, thanh âm ám ách. "Trẫm chưa bao giờ cầu cái gì thiên mệnh, trẫm chỉ cầu cho thân thể quân hậu có thể khỏe mạnh. Trẫm càng hy vọng, vị kỳ nhân kia có thể chữa khỏi cho quân hậu của trẫm."

Đại Tề Du cố gắng kìm lại nỗi bi thương, lộ ra một nụ cười. "Thần, sẽ vẫn luôn, bên cạnh hoàng thượng."

Không muốn bầu không khí quá mức khó chịu, càng không muốn Đại Tề Du vì vậy mà ảnh hưởng thân thể, Vĩnh Minh đế dìu Đại Tề Du ngồi xuống, nói. "Đúng rồi, người kia dâng ngọc bội lên còn có ý tứ khác. Hắn muốn trẫm và quân hậu đeo ngọc bội làm cái gì mà đại sứ tuyên truyền, thông báo khắp nơi. Ngọc phỉ thúy quý hiếm, trẫm nghe ra ý tử của Sầm Nguyệt Bạch, tương lai còn mở nhà đấu giá, có trẫm và quân hậu đi trước tuyên truyền, giá cả có thể nâng lên rất cao."

Quân hậu nhìn Vĩnh Minh đế cười không ngừng, Vĩnh Minh đế khó hiểu, quân hậu nói. "Chuyện cửa hàng trang sức thần có nghe An trạch nói qua. Bất quá, căn cứ lời nói và hành động của người nọ, có vẻ người nọ đã nhận định hoàng thượng là minh quân."

Vĩnh Minh đế còn không hiểu. "Nói vậy nghĩa là sao?"

Quân hậu giải thích. "Phỉ thúy quý hiếm, người nọ lại dám yêu cầu hoàng thượng quảng bá phỉ thủy khắp nơi, rõ ràng là trong lòng hắn không hề lo sợ bị hoàng thượng ép giao ra toàn bộ phỉ thúy trong tay. Không chỉ phỉ thúy, mà trà và rượu hắn cũng không dấu hoàng thượng. Nếu không phải nhận định hoàng thượng là minh quân, sao hắn có thể làm ra hành động rõ ràng như vậy."

Quân hậu giải thích xong, Vĩnh Minh đế ngược lại hơi bối rối. Hắn ôm quân hậu, ha ha cười. "Hắn có nhận định trẫm là minh quân hay không không quan trọng, quân hậu của trẫm mà nhận định, vậy trẫm tuyệt đối chính là minh quân."

Quân hậu bị Vĩnh Minh đế chọc cười.

"Hoàng thượng, phủ Quảng Nam không phải tiến cống rất nhiều quả bưởi sao? Người kia hình như đặc biệt để ý đến đồ ăn, không bằng ngài ban thưởng cho hắn ít quả bưởi."

Vĩnh Minh đế nói. "Hắn dâng lên trân phẩm như vậy, trẫm lại chỉ ban thưởng cho hắn mấy quả bưởi không phải hơi keo kiệt sao."

Quân hậu nói. "Vàng bạc châu báu, thần thấy hắn mười phần cũng không thèm để ý, không phải không thèm mở miệng đã quyên góp hơn ba ngàn lượng vàng sao. Lần trước thần gửi cho hắn năm nghìn lượng bạc hắn cũng trả lại. Hắn từng nói không muốn làm nô lệ tiền tài. Không bằng hoàng thượng ban thưởng cho hắn ít đồ hiếm lạ, còn là đồ vật hắn yêu thích. Hoàng thượng có thể xem trong số đồ vật các phủ, các nước cống nạp hồi tân niên, chọn đồ vật hiếm lạ ban cho hắn."

Vĩnh Minh đế gật đầu, cảm thấy quân hậu nói có lý, hắn lại nói. "Phu gia nhà hắn không phải rất ác sao? Nếu không trẫm phong cho hắn cái tước vị, để hắn dễ giáo huấn người?"

Quân hậu lắc đầu đáp. "Bọn họ hiện giờ là nghĩa tử của Sầm lão, còn là nghĩa đệ của Tưởng Khang Ninh, người ở huyện Vĩnh Tu không ai dám xem thường. Người nhà làm ác, huyết thống thân nhân, có tước vị sợ là càng thêm phiền toái. Hơn nữa, nếu hoàng thượng ban tước vị cho họ thì phải giải thích với bên ngoài thế nào? Người ngoài không biết hắn đặc biệt chỗ nào, chắc chắn sẽ tìm người điều tra, cho nên ban tước vị chưa chắc là chuyện tốt. Thần nhớ phu gia nhà hắn có một đệ đệ hình như là người đọc sách, muốn thi đậu công danh, không bằng hoàng thượng phái người thông báo quan giám khảo của Sắc Nam phủ, cho dù người kia thi kết quả thế nào cũng không được đậu."

"Được, cái này có thể. Quan giám khảo các phủ cũng phải mau lựa chọn, trẫm nhờ đế sư đi làm. Nhưng mà đúng ra Sầm Nguyệt Bạch không nên viết thư tiến cử mới đúng chứ."

Quân hậu nói. "Sầm Nguyệt Bạch là nghĩa phụ hai người kia, người nhà của bọn họ có thói hồ nháo, mặc dù ký thư khế đoạn thân nhưng làm sao có thể đoạn tuyệt sạch sẽ. Thư tiến cử Sầm lão nên viết, tránh cho hai người họ lại khó xử."

"Được rồi, trẫm sẽ nói với lão sư. Ngươi để Trác Kim đi tìm chút đồ ban thưởng thích hợp, trẫm..." Nghĩ nghĩ, Vĩnh Minh đế noi. "Trẫm nhờ Sầm Nguyệt Bạch giao cho bọn họ, trực tiếp ban thưởng sợ lại khiến hai người họ gặp phiền toái."

Quân hậu mỉm cười. "Hoàng thượng thánh minh."

Trước tiết thanh minh, toàn bộ huyện Vĩnh Tu chìm trong không khí nhộn nhịp, sự nhộn nhịp này mang đến cho huyện Vĩnh Tu một cảm giác phồn hoa vốn đã biến mất nhiều năm.

Tuy rằng bị bắt cóc, tuy rằng bị đánh, nhưng việc cần làm vẫn phải làm. Ngày hôm sau, Thiệu Vân An mang theo nửa bên mặt sưng húp cùng Vương Thạch Tỉnh và ba đứa nhỏ lên núi.

Quách Tử Du muốn theo cùng, Thiệu Vân An nói. "Ngươi đi chung thì xưởng chế trà ai quản lý?"

Quách Tử Du chỉ có thể từ bỏ.

Quách Tử Mục muốn theo cùng, Thiệu Vân An hỏi. "Ngươi đi chung, điểm tâm dành cho điểm tâm phòng ai làm?"

Quách Tử Mục chỉ có thể từ bỏ.

Chu thẩm muốn theo cùng, Thiệu Vân An hỏi. "Ngài đi theo ai lo việc bao cục?"

Chu thẩm chỉ có thể từ bỏ.

Chu thúc đang định mở miệng, Thiệu Vân An hỏi. "Người trong nhà ngày hôm nay đều có việc làm, mọi người đi theo thì việc của mọi người ai làm?"

Mấy người còn lại chưa kịp lên tiếng chỉ có thể cùng Chu thúc từ bỏ.

Yến Phù Sinh nói. "Tiểu lão gia, ta đi cùng ngài."

Thiệu Vân An "Quách đại ca không ở nhà, ngươi đi rồi, trong nhà lỡ có chuyện ai làm chủ. Hơn nữa hôm nay có người muốn đưa trà tới, ngươi và Tần nương phải trông giúp ta."

Yến Phù Sinh "..." lui về sau hai bước. Tần Âm mới nhấc nửa bước chân ra cũng rút trở lại.

Đại Giang và Tưởng Khang Ninh đều phái người bảo vệ an toàn cho Thiệu Vân An. Yến Phù Sinh nói. "Chúng ta không theo, vậy ngài và lão gia phải mang theo hộ vệ."

Thiệu Vân An. "Không muốn, ta không quen bất cứ ai, ta ngại. Hi nhi cũng không thích người lạ đi theo."

Nhìn thấy ánh mắt cha nhỏ, Vương Thanh hơi hơi cúi đầu. "Con cũng không thích."

Nhóc nói xong thì Tưởng Mạt Hi bất ngờ mở miệng. "Không thích!"

Yến Phù Sinh lần thứ hai thua trận.

Cứ như vậy, an bài công việc xong, Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh và cả nhả lưng mang sọt leo lên núi. Lá trà ở huyện Vĩnh Tu do xưởng chế trà thu mua phần lớn, còn lại là Thiệu Vân An thu mua. Những người năm trước giúp hắn hái trà năm nay vẫn giúp hắn. Tưởng Khang Ninh lấy danh nghĩa huyện lệnh gửi công văn, xưởng chế trà sẽ thu mua lá trà mỗi cân tùy theo chất lượng khác nhau, việc này đã công bố một tháng trước, vì thế lý chính còn tìm Thiệu Vân An. Thiệu Vân An đề nghị thôn Tú Thủy có thể bán một ít trà cho xưởng chế trà, tránh cho người ngoài lại nói, người thôn Tú Thủy không ai giao trà, mà trà tốt lại bán toàn bộ cho hắn. Kỳ thật, lá trà thượng hạng và nhất đẳng của xưởng chế trà cũng sẽ bí mật đưa tới chỗ Thiệu Vân An.

Mà toàn bộ kỳ môn hồng trà ở huyện Vĩnh Tu đều bị Thiệu Vân An không khách khí nhét vào túi riêng. Sau khi Vương Thạch Tỉnh dò xét toàn bộ huyện Vĩnh Tu, toàn bộ số kỳ môn hồng trà gom lại bất quá chỉ có hai mươi bốn cây, so sánh với hơn trăm cây trà Long Tĩnh thì quá ít. Thiệu Vân An không thể để người khác làm lãng phí, bởi cái này mới là kế hoạch kiếm tiền lớn của hắn trong năm nay. Vẫn luôn đi theo Vương Thạch Tỉnh dò xét sự phân bố của cây trà, Đường Căn Thụ phụ trách việc thu mua lá trà phía bên Vương Thạch Tỉnh, nhưng kỳ môn hồng trà sẽ do Vương Thạch Tỉnh tự mình ngắt, cho nên từ ngày mai, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh sẽ xuất môn bận rộn vài ngày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.