Hứa chưởng quầy và Tằng chưởng quầy ra ngoài. Vương Thạch Tỉnh nhấc chén trà uống một ngụm, Thiệu Vân An nhìn thẳng Nguỵ Hoằng Văn sắc mặt đang không mấy vui vẻ, hơi mỉm cười, hỏi. "Nguỵ công tử, ta có thể hỏi, ngài gặp ta và Tỉnh ca là vì Hằng viễn hầu phủ hay là vì chính ngài?"
Nguỵ Hoằng Văn nhìn Thiệu Vân An, một hồi lâu sau mới lên tiếng. "Là vì ta, cùng là vì Hằng viễn hầu phủ."
Thiệu Vân An lắc đầu. "Cá, ta muốn. Tay gấu, ta cũng muốn. Nếu không có được cả hai thì bỏ cá lấy tay gấu. Sống, thì ta vẫn muốn; nghĩa ta cũng ham. Nếu không có được cả hai thứ thì ta thà bỏ mạng sống mà giữ lấy nghĩa. Nguỵ công tử muốn vì mình, vừa muốn vì Hằng viễn hầu phủ. Giống như cá và tay gấu, ngài chỉ có thể chọn một, không cách nào có được cả hai."
Nguỵ Hoằng Văn hơi nhíu mày, hỏi. "Nếu vì ta thì nên làm gì? Nếu vì Hằng viễn hầu phủ thì phải làm gì."
Thiệu Vân An nói. "Nếu vì bản thân ngài, ta có thể giúp ngài nghĩ biện pháp. Nếu vì Hằng viễn hầu phủ, ta không thể đưa cho ngài biện pháp nào cả. Quân hậu và Hằng viễn hầu phủ, đối với ta và Tỉnh ca giống như cá và tay gấu, hai người chúng ta chỉ có thể chọn cái thứ nhất."
Nguỵ Hoằng Văn nổi lên hứng thú. "Có thể giải thích nhiều hơn không?"
Thiệu Vân An lắc đầu. "Không thể. Trừ khi Nguỵ công tử ngài đưa ra lựa chọn, bằng không ta không thể giải thích nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-phu/3084506/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.