Thiệu Vân An khí nhược nói. "Tỉnh ca, ngươi ôm Thanh nhi trở về, chân ta hơi nhuyễn, nhanh chóng cho nó tắm nước nóng, uống canh gừng, còn phải nhờ Tôn a gia đến xem một chút, ta sẽ về sau."
Dùng sức hôn lên trán Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh một tay bế Vương Thanh, một tay bế Vương Ni chạy về nhà. Vương Tứ thẩm vội tới đỡ Thiệu Vân An. Thiệu Vân An hướng bà lắc đầu. "Vẫn còn sợ, không đứng lên nổi, để ta nghỉ một lát."
"Nghỉ một lát đi, ta đi qua."
Vương Tứ thẩm tạm thời không quản Thiệu Vân An, cùng với đám người Chu thẩm đuổi theo Vương Thạch Tỉnh, lúc này phải có người tới hỗ trợ mới được.
Một người đi tới, đem Thiệu Vân An còn đang sợ hãi ngồi liệt dưới đất đỡ dậy. Thiệu Vân An quay đầu kinh ngạc. Đối phương đỡ hắn đến tảng đá bên cạnh ngồi xuống, hướng thôn dân xung quanh bởi vì y xuất hiện mà đột nhiên an tĩnh, hỏi. "Ai có thể nói cho bản quan chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
Bản quan?
Bản quan?
Bản quan!!
"Vị này chính là huyện lệnh đại nhân! Nhìn thấy huyện lệnh còn không quỳ xuống." Vị thủ hạ lưu lại bên cạnh Tưởng huyện lệnh lớn tiếng nói. Các thôn dân lập tức giật mình, thình thịch thình thịch quỳ xuống, hô. "Đại nhân!"
Huyện lệnh đại nhân như thế nào ở thôn Tú Thuỷ? A? Chẳng lẽ người tới tìm vương Thạch Tỉnh chính là huyện lệnh đại nhân? Vậy Vương Thạch Tỉnh cùng huyện lệnh đại nhân thực sự có giao tình?
"Đều đứng lên đi." Tưởng huyện lệnh ở bên cạnh Thiệu Vân An ngồi xuống, hỏi. "Vị nào tới nói cho bản quan chuyện gì xảy ra?"
Đường Căn Thụ từ trong đám người đi ra, quỳ xuống nói. "Đại nhân. Tiểu nhân nhìn thấy Vương Tại Tranh cùng ba hài tử chặn đường Vương Thanh và Vương Ni, một lát sau thì động thủ. Sau đó, Vương Tại Tranh đẩy Vương Thanh té xuống sông."
Thiệu Vân An cơ hồ cắn gãy một cái răng, Vương Tại Tranh chỉ thua Vương Thanh bảy tháng. Vương Thanh từ nhỏ đã suy dinh dưỡng, Vương Tại Tranh so với bé thì khoẻ mạnh, cao lớn hơn, đối phương lại có đến bốn nam hài, Vương Thanh muốn bảo hộ muội muội, nghĩ đến cảnh tưởng lúc ấy, Thiệu Vân An chỉ muốn kéo Vương Tại Tranh lại đây quăng xuống sông.
Tưởng huyện lệnh hỏi. "Là ngươi cứu Vương Thanh?"
"Là Thiên Bảo ca."
Thiệu Vân An kinh ngạc cực kỳ, là Chu Thiên Bảo? Lại có thôn dân tiến lên. "Bẩm đại nhân, là Chu Thiên Bảo. Hắn lúc ấy ở gần nhất, Vương Thanh rơi xuống nước, Vương Ni khóc lớn tiếng, Chu Thiên Bảo nghe thấy liền nhảy xuống cứu Vương Thanh lên."
"Vậy Chu Thiên Bảo đâu?"
"Bẩm đại nhân, Chu Thiên Bảo về thay quần áo."
Thiệu Vân An nhỏ giọng nói. "Đại nhân, Chu Thiên Bảo từ nhỏ đã bị bệnh, không khác nào hài tử."
Tưởng huyện lệnh gật đầu, minh bạch. Nói như vậy cũng không hỏi được cái gì. Y nhìn xung quanh một vòng. "Lý chính thôn Tú Thuỷ ở đâu?"
"Đại nhân, có thuộc hạ."
Lý chính cũng coi như một chức quan nhỏ, ở trước mặt huyện lệnh không cần xưng "thảo dân."
Tưởng huyện lệnh. "Ngươi đi đem Vương Tại Tranh, ba nam hài và người nhà bọn họ đến cho bản quan hỏi chuyện."
"Vâng." Lý chính quay sang hỏi Đường Căn Thu, "Ngươi biết ba hài tử kia là ai không?"
Đường Căn Thụ gật đầu, bên cạnh có người nói. "Ta cũng biết."
"Các ngươi theo ta." Lý chính mang theo những người có mặt ở hiện trường lúc đó cùng với mười mấy hán tử khoẻ mạnh khác đi bắt người. Huyện lệnh đại nhân tới đây, việc này không đơn thuần là việc trong tộc nữa, mà là của thôn Tú Thuỷ. Ngay cả tộc trưởng cầu tình cũng không được. Vương Văn Hoà và Vương Thư Bình ở trong đám người. Sắc mặt Vương Văn Hoà tái nhợt, thể diện Vương tộc lại lần nữa hỏng bét trước mặt huyện lệnh. Ông không hiểu nổi, cái nhà kia tại sao không thể yên ổn sinh hoạt chứ!
Chờ mọi người đi bớt, Tưởng huyện lệnh hỏi người bên cạnh. "Vân An, vừa rồi ngươi cứu Thanh nhi là dùng phương pháp gì?"
Một tiếng xưng hô này của y khiến Thiệu Vân An thụ sủng nhược kinh, cũng làm các thôn dân thất kinh không thôi. Huyện lệnh cùng nhà Thạch Tỉnh rốt cuộc quan hệ thế nào?
Thiệu Vân An hồi thần. "Đại nhân, cái này gọi là hô hấp nhân tạo. Trước đây ta từng nhìn thấy người khác làm hô hấp cho người chết đuối, vừa rồi tình thế cấp bách mới thử làm cho Thanh nhi, không ngờ thật sự có tác dụng. Đại nhân nếu thấy hữu dụng, ta có thể tìm người vẽ lại đưa cho ngài."
"Rất hữu dụng. Biện pháp này chỉ có thể dùng cho người chết đuối?"
"Vâng. Ta cảm thấy, những người đột nhiên ngừng thở cũng có thể sử dụng. Có đôi khi ngựa chết cũng có thể cứu sống, chỉ cần còn chút hi vọng thì không thể từ bỏ. Thiệu Vân An xoa bóp cánh tay, cười khổ. "Ta hiện tại cả người không còn khí lực."
Tưởng huyện lệnh gật đầu, "Được, ta sẽ lệnh người đến, ngươi đem phương pháp hô hấp này vẽ ra."
"Vâng."
Lúc này, lý chính dẫn theo một nhà Vương lão thái tiến đến, bao gồm cả Vương Tại Tranh đang oa oa khóc. Mặt khác ba hài tử còn lại cùng người nhà cũng bị điệu lại đây. Vừa thấy huyện lệnh đại nhân, bọn họ đầu tiên quỳ xuống, tiếp theo bắt đầu kêu oan, đặc biệt lớn tiếng nhất chính là Vương lão thái.
"Đều câm miệng." Tưởng huyện lệnh quát lớn, hiện trường tức khắc an tĩnh.
Vị thủ hạ Tưởng huyện lệnh phái đi điều tra cũng trở lại, bẩm báo "Đại nhân, thuộc hạ đã điều tra rõ, đứa bé Vương Tại Tranh, cùng ba hài tử đồng tộc đối Vương Thanh nảy sinh ác ý. Vương Tại Tranh lúc ấy không ngừng hô giết Vương Thanh và Vương Ni."
Tưởng huyện lệnh nheo mắt, Vương lão thái há mồm kêu. "Đại nhân oan uổng a! Tranh nhi bất quá mới năm tuổi, sao có thể giết người chứ!"
Tưởng huyện lệnh mở miệng, "Tuỳ ý nhiễu loạn bản quan phá án, vả miệng."
Vương lão thái thân mình co rụt lại, không dám lên tiếng. Vương Chi Tùng nôn nóng, trong lòng hận chết cháu trai Vương Tại Tranh, vì sao huyện lệnh lại ở chỗ này!
Tưởng huyện lệnh. "Tiếp tục."
Thuộc hạ nọ nói tiếp. "Thuộc hạ đã tra hỏi ba hài tử, cả ba đều khai rằng Vương Tại Tranh cùng bọn họ muốn giáo huấn Vương Thanh cùng Vương Ni, đứa trẻ cho rằng phụ thân của Vương Thanh và Vương Ni, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An hại cha nương nó ngồi tù, cũng tuyên bố muốn giết Vương Thanh và Vương Ni báo thù cho phụ mẫu, cũng nói có tiểu thúc Vương Chi Tùng, tộc trưởng sẽ không hỏi đến."
"Hửm?" Tưởng huyện lệnh nhìn về phía Vương Chi Tùng đang run bần bật, lại hỏi. "Vị nào là Vương thị tộc trưởng?"
Vương tộc trưởng run rẩy bước ra khỏi đám người. "Là thảo dân."
"Vương thị tộc trưởng, bản quan hỏi ngươi, vì sao Vương Tại Tranh nói có tiểu thúc ở đây, nếu nó có giết người, tộc trưởng một tộc như ngươi cũng sẽ không hỏi đến? Hay là nói, đối với người Vương tộc, tộc quy còn lớn hơn pháp luật triều đình?"
Vương Thư Bình không đành lòng nhìn phụ thân chịu phạt, lao tới quỳ lạy. "Đại nhân, thảo dân là Vương Thư Bình, đây là gia phụ, thảo dân có thể làm chứng, gia phụ chưa bao giờ nói qua lời này. Gia phụ mặc dù có bất công, nhưng tuyệt đối sẽ không bao che cho tộc nhân giết người, thỉnh đại nhân minh giám!"
Thiệu Vân An lên tiếng. "Đại nhân, tộc trưởng tuy là coi trọng khả năng của Vương Chi Tùng, nhưng tuyệt đối không để cho tộc nhân giết người. Hài tử Vương Tại Tranh nói ra lời này, có thể là nghe người khác nói, nên cho là thế."
Vương Thư Bình cảm kích nhìn Thiệu Vân An.
"Hai người các ngươi đứng lên đi."
Vương Thư Bình đỡ phụ thân đứng dậy. Tưởng huyện nhìn về phía ba hài từ phát run đứng cạnh phụ mẫu chúng, nghiêm mặt hỏi. "Ba người các ngươi nhỏ tuổi, thế nhưng học được tàn nhẫn cùng độc ác, cha nương các ngươi cũng không thoát tội. Bản quan mặc dù niệm các ngươi nhỏ tuổi không phạt, nhưng muốn phạt cha nương các ngươi. Ba người các ngươi nếu không muốn cha nương mình vì lỗi lầm của các ngươi chịu tội, thì đem sự tình từ đầu tới cuối giải thích rõ ràng cho bản quan. Vương Tại Tranh nói với các ngươi thế nào?"
"Đại nhân! Tại Tranh sẽ không nói mấy lời này, chắc chắn là hắn nói bậy." Vương Chi Tùng chột dạ đánh đòn phủ đầu.
Tưởng huyện lệnh ánh mắt lạnh lùng. "Vả miệng."
Sắc mặt Vương Chi Tùng tái mét. "Đại nhân. Học sinh là đồng sinh!"
"Vả miệng ba mươi cái."
Một người thuộc hạ đi qua đè Vương Chi Tùng, bốp bốp bốp hai bên mặt. Vương lão thái muốn lên cản, liền nghe Tưởng huyện lệnh nói. "Người ngăn cản, đánh ba mươi đại bản."
Vương lão thái ô ô khóc, một cử động nhỏ cũng không dám.
Vương Chi Tùng từ nhỏ đến lớn đừng nói là vả miệng, một đầu ngón tay cũng chưa từng bị người khác động qua. Ba mươi cái tát đánh xong, Vương Chi Tùng phun ra ngụm máu, trực tiếp ngất đi. Vương lão thái hét lớn một tiếng lao đến bên người y, nhưng không dám khóc thành tiếng. Thôn dân bị lửa giận của huyện lệnh đại nhân doạ tới mức không dám động đậy. Thiệu Vân An cũng không nghĩ tới Tưởng huyện lệnh sẽ vả miệng Vương Chi Tùng.
Huyện lệnh đại nhân nhìn ba hài tử, phụ mẫu bọn chúng lập tức thôi thúc ba đứa nhỏ nói ra sự tình, chỉ sợ ngay sau đó, ba mươi cái tát kia sẽ đánh vào mặt bọn họ.
Ba hài tử khóc sướt mướt, ta một lời ngươi một lời đem sự tình nói ra. Vương Tại Tranh có thể đi đọc khoá, trong nhà còn có tiểu thúc là đồng sinh, dĩ nhiên sẽ có hài tử nịnh bợ nó. Ba hài tử này xem như tuỳ tùng. Vương Điền Nham và Vương Quách Chiêu ngồi tù, Vương Tại Tranh nghỉ học, lại bị Vương lão thái ở nhà la mắng. Nó liền ghi thù Vương Thanh và Vương Ni. Vương lão thái tạm thời không có biện pháp đối phó Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, Vương Tại Tranh liền muốn đòi lại từ trên người Vương Thanh và Vương Ni.
Vương lão thái, Vương Quách Chiêu và Vương Xuân Tú từng có ý định bán Vương Ni cũng không tránh mặt Vương Tại Tranh mà bàn luận. Hơn nữa, lúc Vương Chi Tùng hồi thôn cũng nói chờ y thi đậu công danh, sẽ tự trả thù Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Đối với Vương Tại Tranh, việc tiểu thúc thi đậu công danh là chuyện sớm hay muộn cũng xảy ra, tộc trưởng lại hướng về nhà bọn họ. Có tiểu thúc, có tộc trưởng, nó giết Vương Thanh và Vương Ni cũng chẳng thành vấn đề. Huyện lệnh đại nhân lớn cỡ nào, có thể động đến tiểu thúc sau này sẽ làm trạng nguyên, làm quan lớn trong kinh thành sao? Tiểu thúc cũng nói, huyện lệnh đại nhân nhiệm kỳ không được mấy năm, đến lúc đó bóp chết một nhà Vương Thạch Tỉnh không phải chuyện dễ như trở lòng bàn tay.
Trước không nói Tưởng huyện lệnh nghe xong biểu tình thế nào, Vương Văn hoà cơ hồ chết lặng. Những người khác đều hận không thể cách nhà Vương Đại Lực xa nhất có thể. Vương lão thái hét lớn muốn lao qua đánh ba hài tử kia, Tưởng huyện lệnh lên tiếng. "Nhiễu loạn bản quan phá án, nhắc nhở nhiều lần không thay đổi, ba mươi đại bản!"
"Vâng."
"Không! Đại nhân!"
Hai thủ hạ không mang theo bản tử, trực tiếp tìm hai cái đòn gánh bắt đầu thi án. Vương lão thái bị đánh đến hét lên, nhưng không ai dám cầu tình cho bà, cũng không muốn cầu tình. Vương Đại Lực, Vương Xuân Tú không dám hé răng. Tưởng huyện lệnh mắt lạnh trừng Vương lão thái bị đánh đến xuất huyết. Thiệu Vân An nhỏ giọng cầu xin. "Đại nhân, đừng đánh, ta không muốn Tỉnh ca ở trong thôn khó xử."
Tưởng huyện lệnh không dao động, cất to giọng nói. "Bản quan lúc trước đã cảnh cáo Vương Chi Tùng, kêu hắn ước thúc người nhà. Nhưng hiện tại, bản quan thấy bọn họ càng trầm trọng thêm. Cộng thêm dám phỏng đoán hành động của bản quan, coi mạng người như rác, lớn hơn nữa là làm bẩn thanh danh khoa cử của triều đình, thân là mẫu, không dạy dỗ tốt hài tử, coi thường mệnh lệnh bản quan. Nếu không phải niệm bà lớn tuổi, bản quan đã ra lệnh chém đầu. Đánh!"
Ba mươi bản tử đánh xong, Vương lão thái cũng hôn mê.
Tưởng huyện lệnh nhìn Vương tộc trưởng và lý chính trước mặt. "Chuyện hôm nay đã thập phần rõ ràng. Án mạng liên quan đến hài đồng, ấn theo pháp luật triều đình, bản quan không phạt bọn họ. Nhưng thân là phụ mẫu không thể thoát tội. Bọn họ thứ nhất là thôn dân thôn Tú Thuỷ, thứ hai là tộc nhân Vương thị, niệm tình Vương Thanh còn sống, bản quan giao bọn họ cho các ngươi xử trí, hi vọng các ngươi có thể xử trí theo lẽ công bằng, không nên để bản quan lại thấy lại có tộc nhân được tộc trưởng che chở, tuỳ ý làm bậy."
"Đại nhân tha tội. Đại nhân bớt giận." Lý chính nhanh chóng quỳ xuống.
Vương Văn Hoà đang được Vương Thư Bình đỡ cũng vội vã quỳ theo. "Thảo dân hổ thẹn."
Tưởng huyện lệnh đứng lên, quét mắt nhìn Vương Chi Tùng nằm dưới đất như người chết, nói. "Bản quan sẽ viết thư cho Tri phủ đại nhân, triệt hồi danh phận đồng sinh của Vương Chi Tùng. Nói cho hắn biết, không cần lên huyện học nữa."
Toàn trường xôn xao, Vương Đại Lực thân mình lung lay, ngồi liệt trên mặt đất. Vương Xuân Tú hoàn toàn choáng váng. Tưởng huyện lệnh đến nhìn bọn họ cũng lười, quay sang Thiệu Vân An hỏi. "Có thể rời đi không?"
Thiệu Vân An cố gắng đứng dậy. "Có thể."
"Vậy thì đi thôi."
"Vâng."
Thiệu Vân An mang theo Tưởng huyện lệnh trở về. Mọi người kinh sợ nhìn theo Huyện lệnh và Thiệu Vân An rời đi, đến khi không còn thấy thân ảnh, lý chính mới hạ giọng nói. "Vương tộc trưởng, đây đều là tộc nhân của ông, lôi toàn bộ đến Vương thị từ đường!"
Vương Văn Hoà đã không nói nên lời, Vương Thư Bình ra mặt. "Lôi đi!"
Tức khắc tiếng khóc ầm vang, ngay cả Vương Chi Tùng cùng Vương lão thái hôn mê cũng bị nâng đi.
Về đến nhà, đóng cửa viện, Thiệu Vân An khom người thật sâu hành lễ. "Tại đại nhân vì một nhà bốn người chúng ta làm chủ." Mặc kệ Tưởng huyện lệnh có mục đích gì, giờ khắc này, hắn thật sự cảm kích.
Tưởng huyện lệnh khôi phục chút ôn hoà, nói. "Trước tiên đi xem hài tử thế nào. Nếu không phải vì ta, Thanh nhi sẽ không xảy ra chuyện."
"Đại nhân ngài sai rồi. Nếu không phải hôm nay vừa lúc đại nhân ở đây, việc này chỉ sợ không giải quyết được gì. Đại nhân vừa rồi cũng đã nghe thấy, Vương Tại Tranh vẫn luôn tìm cơ hội thương tổn Thanh nhi và Ni tử, là ám tiễn khó phòng."
"Vân An, đại nhân." Vương Thạch Tỉnh từ trong phòng đi ra, Tưởng huyện lệnh lập tức hỏi. "Hài tử sao rồi?"
Vương Thạch Tỉnh không mang bịt mắt, mắt trái vẫn có chút đỏ, nói. "Ngâm nước ấm, uống canh gừng với thuốc, bây giờ đã ngủ. Ni tử cũng dỗ ngủ."
Thiệu Vân An nói. "Tỉnh ca, đại nhân mới vừa làm chủ cho chúng ta."
Vương Thạch Tỉnh lập tức khom người. "Tạ đại nhân!"
"Là bản quan nên làm."
Tưởng huyện lệnh nói Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không cần đa lễ. Thiệu Vân An nhìn Vương Thanh và Vương Ni ngủ trong phòng, nhỏ giọng hỏi. "Tứ thẩm bọn họ đâu?"
"Mới vừa đi."
Thiệu Vân An thở hắt ta. "Cần phải cám ơn Chu thúc và Chu thẩm, là Chu Thiên Bảo cứu Thanh nhi lên. Căn Thụ phát hiện tình huống không thích hợp, đúng lúc gọi người đến."
Vương Thạch Tỉnh gật đầu, cơ bắp toàn thân hắn vẫn còn căng cứng, tức giận rõ ràng chưa lui hết.
Tưởng huyện lệnh nói, "Hài tử không có chuyện gì, vậy bản quan nên trở về thôi. Hai người các ngươi dàn xếp tốt việc nhà thì lên huyện nha gặp bản quan."
Thiệu Vân An vội nói. "Đại nhân không vội, hài tử chỉ bị kinh hách, hai ngày nữa sẽ không sao. Đại nhân đã tới vậy vào nhà ngồi một lát, chén trà kia còn chưa uống xong mà!"
Vương Thạch Tỉnh cũng nói. "Đại nhân mời vào nhà ngồi. Thanh nhi uống thuốc phải ngủ một lát, lang trung trong thôn cũng nói điều dưỡng mấy ngày là được. Vốn dĩ ta và Vân An định hôm nay đến bái phỏng ngài."
Thấy hai người không phải giả tạo, Tưởng huyện lệnh liền theo hai người vào phòng. Thiệu Vân An nhờ Vương Thạch tỉnh mang bếp và ấm trà tử sa của hắn lấy lại đây. Vương Thạch Tỉnh đem đến, Thiệu Vân An nấu nước, lại lần nữa pha một chén trà hoàng cúc cho Tưởng huyện lệnh. Vương Thạch Tỉnh như cũ ngồi bên cạnh Thiệu Vân An, hô hấp vẫn còn rất nặng nề. Thiệu Vân An không kiêng dè, cầm tay trấn an hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]