Hai người vừa mới một chân bước vào cửa, lão bà Vương Văn Hoà, Vương Tiền thị ngay lúc bưng một chậu nước bẩn đi ra, hất vào hai người bọn họ, mắng. "Đều đã ngày mùa tới nơi còn không chịu yên thân, có chuyện gì chờ gieo hạt xong rồi nói!"
Thời điểm gieo hạt đã bắt đầu, nhà nào cũng vội vội vàng vàng. Vốn dĩ đã không thích Vương lão thái, Vương Tiền thị nhìn thấy hai người đến đây đương nhiên là nổi trận lôi đình. Vương lão thái cũng nổi giận. Vương Xuân Tú kéo nương mình xuống, nói. "Thím, ta cùng nương tìm tộc trưởng có chút việc, cực chẳng đã mới đến."
Vương Tiền thị không nể mặt mũi nói. "Chuyện gì? Là tới muốn bạc hay muốn người khác giúp các ngươi làm ruộng? Ta nói này Xuân Tú, ngươi về nói cho Vương Chi Tùng biết. Nhị ca nhị tẩu ngươi không có ở nhà, ruộng đất không thể cứ mong đợi người khác làm giúp, không ai mắc nợ các ngươi bất cứ điều gì. Diễn nhi nhà ta mới mười tuổi đã biết xuống ruộng hỗ trợ, Chi Tùng nhà ngươi cũng đến tuổi đón dâu, ngày mùa bận rộn trốn ở nhà làm cái tích sự gì? Ngươi cũng đã đến tuổi gả chồng, không chịu làm việc chạy đến nhà ta làm chi? Nhà các ngươi không tính trồng lương thực vụ xuân sao?"
Vương Văn Hoà không có nhà, Vương Tiền thị sao phải nể mặt mũi Vương lão thái và Vương Xuân Tú! Vương Xuân Tú bị nói đến không thể phản bác. Vương lão thái quát. "Tộc trưởng không ở nhà, ta ra ruộng tìm hắn!"
"Đi đi, đi đi!" Vương Tiền thị phiền chết được, lập tức đuổi người.
Đụng phải lão Vương Tiền thị độc miệng, Vương lão thái sắc mặt âm trầm kéo Vương Xuân Tú ra ruộng tìm Vương Văn Hoà. Đến nửa đường thì gặp Vương Văn Hoà đang trở về. Vương Văn Hòa cũng là nghe người ta nói Vương lão thái mang theo Vương Xuân Tú đến tìm, ông mới gấp gáp trở về.
Vừa thấy Vương Văn Hoà, Vương Xuân Tú liền rơi nước mắt, Vương lão thái cũng bắt đầu khóc. Những người đang bận rộn gieo trồng ở xung quanh đều quay đầu nhìn. Trong lòng Vương Văn Hoà rất sốt ruột, nhẫn xuống mà dẫn theo hai người về nhà. Vương Tiền thị nhìn thấy, liền ở trong sân mắng mỏ Vương lão thái, ngày mùa cũng không chịu để người khác yên.
Vương lão thái cùng Vương Xuân Tú giả điếc không nghe. Vương Văn Hoà cũng biết ngày mùa thời gian rất quý giá, liền mở miệng hỏi. "Có chuyện gì? Ngày mùa, sao ta chỉ thấy một mình Đại Lực xuống ruộng làm?"
Vương lão thái lập tức khóc lóc nỉ non. "Tộc trưởng, ngươi tìm người giúp nhà chúng ta đi! Nhà ta hiện tại chỉ có mình Đại Lực, ta và Xuân Tú có thể làm cái gì!"
Vương Văn Hoà đen mặt nói. "Xuân Tú không thể làm? Nàng không phải tiểu thư nhà giàu, về sau còn muốn thành thiếu nãi nãi? Khuê nữ trong thôn có ai lại không xuống ruộng làm việc? Vương Ni còn biết hỗ trợ, nàng thân là tiểu cô lại không thể nhấc tay nhấc chân?"
Vương Xuân Tú không nói lại được, nước mắt lạch bạch rơi xuống. Vương Văn Hoà không thể bắt Vương Chi Tùng ra ruộng làm, nhưng Vương Xuân Tú rõ ràng là nông gia tử lại còn muốn làm tiểu thư khuê các, đúng là ngứa mắt.
Da mặt Vương lão thái từ trước đến nay vốn dày không ai bì kịp, khóc lóc nói. "Xuân Tú nếu xuống ruộng làm thì sống sao nổi! Mệt thân ta còn phải kiếm bạc trị bệnh cho nàng. Tộc trưởng, không phải ta muốn nháo, mà trong nhà thực sự không ai có thể làm việc, trong tộc lại không chịu giúp, nhà bên kia thế nhưng lại mua đất, mua dê, mua bò. Trong tay ta mà có mười lượng bạc cũng đã mướn người từ lâu rồi a! Hắn có tiền cho người trong thôn lại không có tiền đưa cho nương là sao?"
Vương Xuân Tú ở một bên phụ hoạ. "Đại ca ném ra ngoài một lần đến vài lượng bạc. Nếu không phải vì hắn, nhị ca cùng nhị tẩu hiện tại đã có thể ra ruộng làm, trong nhà cũng không khó khăn thế này!"
Vương Văn Hoà nghẹn một hơi ở ngực, thở ra không được, nuốt xuống không xong, chỉ thốt lên một câu. "Người ta giúp Thạch Tỉnh làm việc, Thạch Tỉnh có thể không trà tiền hay sao, cái gì mà ném ra ngoài? Còn chưa chấp nhận thư khế phân gia? Còn chưa nháo đủ hay sao?"
Vương Xuân Tú nói. "Sao lại gọi là nháo được, thư khế viết như thế nào! Chẳng lẽ hắn có thể thật sự không nhận cha nương? Hắn có thể mặc kệ ta cùng Chi Tùng? Hắn không thể mặc kệ cha nương không quan tâm!"
Vương Văn Hoà trừng Vương lão thái, nói. "Ngươi không nháo sao lại đem ruộng, phòng ở thu lại, Thạch Tỉnh có thể mặc kệ ngươi sao? Ruộng đất, phòng ở đã thu về, ngươi muốn nói lý cũng thành vô lý. Thạch Tỉnh một mực ấn theo thư khế mà làm, ngươi làm sao lại muốn bạc của hắn?"
Vương lão thái không chút phân vân nói. "Còn không phải do tộc trưởng viết như vậy, ta căn bản chưa từng muốn phân gia!"
Vương Văn Hoà cơ hồ muốn phun ra một búng máu. Vương Tiền thị đá cửa tiến vào, chỉ Vương lão thái mắng. "Ngươi, cái lão bà không biết liêm sỉ, sao có thể sinh ra đứa không biết xấu hổ như vậy. Ngươi đuổi nhi tử ra khỏi nhà, muốn bạc lại chạy tới nhà ta. Các ngươi không biết xấu mặt, nhưng nhà ta có! Sao ngươi không chết, không chết đi!"
Vương Tiền thị cầm cuống chổi xông vào đánh. Vương lão thái cùng Vương Xuân Tú bị doạ sợ. Vương lão thái gào thét. "Tộc trưởng, ngươi giữ lão bà điên nhà ngươi lại a!"
Nắm tay Vương Văn Hoà còn đang run rẩy, cũng không có ý định ngăn lại lão bà nhà mình. Vương Tiền thị cầm chổi trên tay, không chút lưu tình đánh vào người vương lão thái và Vương Xuân Tú. Thấy tộc trưởng mặc kệ, Vương lão thái liền túm lấy Vương Xuân Tú đang ngây ngôc chạy ra ngoài. Vương Tiền thị lập tức rượt theo. Vương Văn Hoà đặt mông ngồi xuống, che mặt lại, thở một tiếng thật dài.
Vương Tiền thị đem Vương lão thái và Vương Xuân Tú đánh ra thật xa. Người trong không không muốn thấy cũng không được. Vương Tiền thị còn chưa hết giận, hai tay chống nạnh mà mắng. Lúc này, người trong thôn liền biết rõ sự tình. Vương Đại Lực cùng với một con bò đang quần quật làm việc ở ngoài ruộng, đương nhiên ông cũng nghe tới lời đàm tiếu của mọi người. Sống lưng ông càng cong xuống một ít, không lên tiếng mà tiếp tục bận rộn.
Vương lão thái và Vương Xuân Tú chật vật chạy về nhà. Vương Chi Tùng lập tức ra hỏi chuyện gì. Vừa nghe hai người không chỉ đi tìm tộc trưởng không có kết quả, còn bị Vương Tiền thị đuổi đánh, Vương Chi Tùng sắc mặt âm trầm không ít. Hít sâu vài hơi, trong lòng ngầm đồng ý nương làm như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ khuyên bảo nương không nên đi tìm Vương Thạch Tỉnh đòi tiền nữa. Nếu thật sự không được thì đành bỏ chút tiền thỉnh người trong tộc hỗ trợ. Vương lão thái nghe xong liền không đồng ý. Người trong tộc hỗ trợ là đương nhiên, dựa vào cái gì phải trả tiền.
Hiện tại dưới ruộng chỉ có một mình Vương Đại Lực và một con bò, Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú không hề nghĩ muốn đi giúp đỡ. Vương lão thái tạm thời không dám tìm tộc trưởng nữa, bà thật ra muốn tới nhà Vương Thạch Tỉnh la lối khóc lóc, nhưng ngại Thiệu Vân An quá lợi hại. Bà sợ Thiệu Vân An lại chạy lên huyện học nháo sự lần nữa. Nếu vậy Vương Chi Tùng coi như thật sự xong đời. Trái lo phải nghĩ, Vương lão thái quyết định kêu Vương Xuân Tú đi gặp Vương Thạch Tỉnh đòi tiền. Vương Xuân Tú dù sao cũng là tiểu muội, còn là khuê nữ. Nào biết lời vừa nói ra, Vương Xuân Tú có đánh chết cũng không chịu đi, còn trốn vào phòng. Nàng thực rất sợ Thiệu Vân An rêu rao ra ngoài rằng nàng câu dẫn hắn.
Vương Xuân Tú không chịu đi, việc dưới ruộng không thể không làm, bằng không sang năm toàn gia bọn họ lấy cái gì ăn, lấy cái gì uống. Vương lão thái tức giận muốn chết. Cuối cùng, Vương lão thái đành kéo Vương Xuân Tú, Vương Tại Tranh cùng nhau xuống ruộng. Vương lão thái không nỡ để Vương Chi Tùng chịu mệt. Vương Chi Tùng phải khảo trạng nguyên, sao có thể làm công việc nhà nông hạ tiện này. Vương Xuân Tú nghe xong liền khóc không muốn đi. Vương lão thái tát nàng một cái, đem nàng cùng với Vương Tại Tranh đang khóc sướt mướt lôi đi.
Chuyện nhà họ Vương lại thành trò cười. Vương Văn Hoà mặc dù nghẹn một bụng khí, nhưng thấy trong ruộng nhà họ vương, ngoài Vương Đại lực còn có Vương lão thái, Vương Xuân Tú và Vương Tại Tranh mới gia nhập, liền lấy thân phận tộc trưởng kêu gọi tộc nhân hỗ trợ. Nhưng ngoài dự kiến của ông chính là, không chỉ không có ai nguyện ý, mà có mấy hộ ban đầu còn ngại mặt mũi không dám từ chối nay lại nhất quyết cự tuyệt. Nhà lý chính còn đang thu táo đỏ và sơn tra, trong nhà còn phải phân người ra đi thu táo đỏ, hái sơn tra nữa. Người không thuộc thôn Tú Thuỷ cũng vội vàng trở về thôn mình thu thập. Nhà lý chính và Vương Thạch Tỉnh thu mua trái cây, lá trà. Không ít người còn muốn kiếm chút tiền làm sao còn dư nhân thủ. Đến nhà họ Vương hỗ trợ không chỉ không có tiền, đến miếng nước còn không có, chẳng bằng bọn họ đi hái táo đỏ, hái sơn tra đổi tiền.
Nguyên bản, lấy địa vị tộc trưởng, lời nói của Vương Văn Hoà đương nhiên có quyền uy và tính cưỡng chế nhất định. Nhưng lúc này, các tộc nhân không chịu nghe ông, các tộc lão cũng chưa ra mặt. Tộc nhân nào mà chả phải kiếm tiền. Ai lại không muốn kiếm chút đỉnh đưa hài tử nhà mình đến trường đọc sách. Hài tử trong nhà nếu đọc sách giỏi, ai còn muốn nương cậy Vương Chi Tùng làm chi! Vương Văn Hoà không ý thức được, các tộc nhân đã không muốn nghe theo những yêu cầu vô lý của ông nữa. Bởi vì một nhà Vương lão thái thật sự quá vô lý. Kỳ thật nếu Vương Chi Tùng chịu ra mặt, cùng tộc nhân khách khí xã giao, thì mọi người dù sao cũng là cùng thôn, cùng tộc, há lại không nguyện ý trợ giúp. Ngược lại hắn chẳng khác gì khuê nữ cửa lớn không ra, cửa sau không thấy, trong nhà chuyện gì cũng không có mặt, ai còn thèm để ý chuyện mặt mũi, ân tình.
Nhìn thân ảnh phụ thân trong nháy mắt lung lay muốn ngã, Vương Thư Bình không đành lòng khuyên nhủ ông trở về. Đêm đó sau khi bận việc xong, Vương Thư Bình lại lần nữa ân cần nói chuyện cùng phụ thân, mong ông minh bạch. Bất mãn với Vương gia không chỉ có Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An, mà thái độ của các tộc nhân đã giải thích hết thảy. Hiện tại trước mắt nhà họ Vương có hai lựa chọn. Một là tự mình làm, hai là thuê người. Tiền của Vương Thạch Tỉnh có nghĩ cũng đừng nghĩ. Cho dù Vương Thạch Tỉnh chịu giao ra, Thiệu Vân An chắc chắn sẽ không. Không thấy Vương Thạch Tỉnh ra ngoài thu trà, tiền đều do Thiệu Vân An đưa sao. Hai người họ thành thân chưa bao lâu, nhưng hiện tại ai lại không biết nhà Vương Thạch Tỉnh do Thiệu Vân An làm chủ.
Vương Văn Hoà ủ rũ có chút mất mát. Vương lão thái nói vậy ông không tức giận mới lạ. Chuyện khác không nói, chỉ tính Vương lão thái kêu thê tử của ông là lão bà điên, Vương Văn Hoà đã tức muốn chết. Nhưng nói thế nào thì ông cũng là tộc trưởng. Cuối cùng, Vương Văn Hoà cầm ba lượng bạc đưa Vương Thư Bình, kêu y giao cho Vương lão thái, để bọn họ mướn người làm ruộng. Vương Tiền thị giận đến bật khóc, Vương Thư Bình vội kéo nương mình ra ngoài. Tức phụ của Vương Thư Bình cũng bất mãn, nhưng không thể nói gì với cha chồng đành trở về phòng.
Vương Thư Bình khuyên nhủ mẫu thân để bà bớt giận. Phụ thân một ngày nào đó sẽ nghĩ thông suốt. Vương Tiền thị một bên nghe nhi tử nói, một bên lại có tôn tử khuyên nhủ, bà không khóc nữa nhưng vẫn chẳng vui vẻ nổi nên bỏ về phòng. Vương Thư Bình thở dài một tiếng, tự mình đi đưa bạc. Nhi tử của Vương Thư Bình là Vương Diễn sau khi phụ thân rời đi mới chạy đến nhà lý chính tìm Triệu Tùng Bác.
Vương Thư Bình đưa tới ba lượng bạc, cùng Vương lão thái giải thích hai biện pháp kia. Ba lượng bạc này là trong nhà trích ra cho bọn họ thuê người làm. Vương lão thái ở trước mặt Vương Thư Bình vui vẻ ra mặt, đưa tay nhận lấy. Ngay cả lúc này cũng không thấy Vương Chi Tùng đâu cả, càng đừng nói cái gì là cảm kích. Nhưng thật ra Vương Đại Lực thật sự ngượng ngùng, cũng đưa đẩy vài phen, sau đó thì bị Vương lão thái trừng trở về. Vương Thư Bình buồn bực rời đi. Về đến nhà, y nói tức phụ cầm ba lượng bạc vốn riêng trộm đưa cho nương.
Vương Thư Bình không phân gia, Vương Văn Hoà cùng Vương Tiền thị không ngại việc nhi tử giữ tiền riêng. Dù sao nhi tử cùng tức phụ cũng thường bỏ tiền ra trợ giúp, trang trải cuộc sống hằng ngày. Vương Tiền thị nhận bạc, nhưng rồi lại đưa cho tôn tử lưu lại làm vốn riêng. Bà xem như đã thấu hiểu, phu quân nhà mình đối với tiền bạc trong nhà không hề có chút để ý. Thừa dịp Vương Văn Hoà còn ở bên ngoài, Vương Tiền thị đem toàn bộ bạc trong nhà đổi sang chỗ khác giấu đi, đến một đồng cũng không muốn Vương Văn Hoà tìm được.
Chuyện cười nhà Vương lão thái đến ngày thứ ba mới truyền tới tai Thiệu Vân An. Vẫn là do Vương Tứ thẩm lúc đến nhà giao lá trà bớt chút thời gian thuật lại. Ngày mùa bắt đầu, Vương Thạch Tỉnh lại không vội xuống ruộng. Thiệu Vân An bắt hắn nghỉ ngơi, trong nhà còn có một đống quả nhót cần xử lý để ủ rượu. Năm nay, Vương Thạch Tỉnh không có ý định tập trung vào việc đồng áng, vài ngày nữa làm cũng được. Sau khi nhưỡng rượu xong, hắn liền lên huyện tìm người dựng nhà, lại mướn thêm vài nhân công để làm ruộng.
Thời điểm thu mua lá trà, Vương Hạnh, Tôn Nhị Giang, Tôn Tiểu Giang cùng Tôn Trang Hoa vẫn luôn theo sau Vương Thạch Tỉnh trợ giúp. Nhà phụ mẫu của Vương Tứ thẩm cách thôn Tú Thuỷ khá xa, Vương Thạch Tỉnh không qua đó thu thập, nhưng Vương Tứ thẩm vẫn để Vương Hạnh qua đó một chuyến. Chưa nói đến việc có thể thu lá trà hay không, thủ nghệ hái trà này nếu có thể dạy lại cho nhà phụ mẫu, không phải lại có thêm một cách để kiếm tiền hay sao. Vương Thạch Tỉnh nói, về sau vào mỗi đầu xuân đều phải hái trà. Vương Hạnh đi khoảng ba ngày, mang theo cửu cửu lên núi tìm trà, thậm chí còn tìm được đến mười cây trà cổ. Vương Hạnh hái trà xong thì vội vã trở về. Khi đến nhà, y bị Vương Tứ thẩm ép đi nghỉ ngơi, còn bà thì mang trà lại nhà Vương Thạch Tỉnh.
Vương Hạnh hái không nhiều không ít, vừa tròn ba mươi cân, lá trà phẩm chất tốt cũng không nhiều lắm. Vương Tứ thẩm không vội lấy tiền, chủ yếu là báo cho Thiệu Vân An biết bên nhà mẫu thân bà cũng có cây trà, sang năm bà sẽ nhờ người nhà phụ mẫu mang trà sang đây. Ba mươi cân lá trà của Vương Tứ thẩm, Thiệu Vân An tính giá toàn bộ dựa vào cấp trung đẳng, tám mươi văn một cân, khiến Vương Tứ thẩm còn cảm thấy ngại ngùng. Hai người ngồi nói chuyện phiếm một thúc, Vương Tứ thẩm liền đem chuyện nhà Vương lão thái kể cho Thiệu Vân An.
Thiệu Vân An ngoài cười nhưng trong không cười, nói. "Bọn họ nghĩ tiền nhà ta dễ lấy lắm sao! Vương Thạch Tỉnh không giữ tiền. Bọn họ muốn thì cứ việc đến tìm ta!"
Vương Tứ thẩm ha hả cười nói. "Ta thấy bọn họ mới không dám. Ngươi nếu lại lên huyện học một chuyến, Vương Chi Tùng đừng nghĩ tiếp tục đọc sách." Đối với bà, một chiêu kia của Thiệu Vân An đủ tàn nhẫn, đủ hả giận.
Cười xong, Vương Tứ thẩm ngập ngừng muốn nói gì đó lại thôi. Thiệu Vân An thấy thế hỏi. "Tứ thẩm, có chuyện gì? Ngươi đừng để ý cứ nói."
Vương Tứ thẩm do dự một lúc lâu mới thấp giọng hỏi. "Vân An à, nhà lý chính thu nhiều quả nhót và đào như vậy có phải làm mứt trái cây hay không? Ta nghe người ta nói, trên huyện có người mua mứt trái cây, giá rất cao."
Quả nhiên đã bắt đầu truyền. Thiệu Vân An không giấu diếm, nói. "Vâng, ta đem cách làm mứt bán cho Triệu thúc, bọn họ đã cùng Nhất Trượng Hiên ký khế ước, đem mứt bán cho Nhất Trượng Hiên."
Vương Tứ thẩm ngậm miệng, việc này bà thật sự chẳng có gì tốt để hỏi thêm, bất quá vẫn cảm thấy hơi mất mát. Thiệu Vân An cười nói. "Tứ thẩm, vốn dĩ ta định chờ ngày mùa qua mới nhờ Thạch Tỉnh ca kêu các ngươi qua đây nói chuyện. Bất quá ngươi đã hỏi thì ta sẽ nói rõ cho ngươi yên lòng. Ta đem cách làm mứt bán cho Triệu thúc, lỳ thật là để Triệu thúc làm tiên phong. Như vậy về sau chúng ta mới dễ kiếm tiền."
Thiệu Vân An nói. "Ta cùng Tỉnh ca nghĩ đến rất nhiều biện pháp kiếm tiền. Mứt trái cây là lúc trước chúng ta định tự mình làm, nhưng nhà ta thiếu người, mứt làm lại hơi phiền hà. Làm đồ ăn vặt hằng ngày thì được, chứ làm để buôn bán thì mệt chết ta và Tỉnh ca. Còn có, nhà ta hiện tại đã đủ cây to đón gió, nếu lại bán mứt trái cây, đừng nói Vương lão thái, mấy hộ bình thường trong thôn cũng ghen ghét. Ta cùng Tỉnh ca người đơn thế mỏng, đến lúc đó sao có thể gánh vác được. Cho nên ta cùng Tỉnh ca thương lượng, đem cách làm bán cho Triệu thúc. Triệu thúc làm ra tiền, người ganh tỵ đương nhiên có. Nhưng ai lại dám tìm nhà lý chính gây phiền toái chứ?"
Vương Tứ thẩm gật đầu.
"Chờ mọi người trong thôn quen dần, chúng ta mới theo sau bắt đầu kiếm tiền, khi đó an toàn hơn rất nhiều. Ta cùng Tỉnh ca thu nhiều lá trà như vậy, chính là muốn chế trà để bán. Nhưng cách chế trà là bí mật của ta và Tỉnh ca, không thể bán ra ngoài. Bất quá, chúng ta còn có vài ý tưởng buôn bán nhỏ nữa, đến lúc đó mấy nhà các ngươi đều có. Người đối tốt với ta, với Tỉnh ca, ta đều ghi tạc trong lòng, sẽ tìm cách báo đáp. Hiện tại là ngày mùa, ta dạy cho các ngươi, các ngươi cũng không có tinh lực để làm. Không bằng chờ hết ngày mùa chúng ta mấy nhà cùng ngồi xuống hảo hảo thương nghị."
Vương Tứ thẩm khỏi nói đôi mắt có bao nhiêu phát sáng. "Vân An, ngươi nói có thật không?"
"Đương nhiên. Nếu không phải sợ Tứ thẩm các ngươi không khống chế được, cách làm mứt trái cây khẳng định đã đưa cho các ngươi đầu tiên."
Vương Tứ thẩm lập tức áy náy. "Vân An, không cần lo nhiều như vậy, tứ thẩm chỉ hỏi một chút mà thôi. Ngươi cùng Thạch Tỉnh thành thân xong đã giúp đỡ nhà chúng ta không ít. Tứ thẩm không ham mấy cách kiếm tiền đó."
Thiệu Vân An nói. "Tứ thẩm, trong thôn một nhà, hai nhà giàu lên không tính là gì. Đa phần mọi người trong thôn đều giàu lên mới được. Không nói cái khác, nếu nhà nào cũng có tiền, còn trông cậy vào Vương Chi Tùng hay sao? Cho dù không vì chính mình, cũng nên vì hậu đại chúng ta sau này. Nghĩ cách kiếm tiền là việc cần thiết. Tứ thẩm, ta cùng Tỉnh ca không chỉ vì báo ân, cũng là vì chính bản thân mình. Trong thôn nhiều nhà cùng giàu lên, sẽ có ít người dòm ngó nhà ta. Tứ thẩm, lời này ngươi giúp ta nói cho Tôn thúc, Trang Hoa, Chu thẩm bọn họ. Chờ gieo hạt xong, ta mời mọi người đến dùng bữa cơm."
Vương Tứ thẩm lau khoé mắt có chút ướt. "Ai nha! Tứ thẩm không thèm khách sáo với ngươi nữa. Tứ thẩm liền theo ngươi và Thạch Tỉnh kiếm tiền, hưởng cuộc sống tốt đẹp. Về sau tiểu Hạnh có nhi tử thì cho nó đi đọc sách."
"Phải như vậy!"
Vương Tứ thẩm tâm tình kích động rời đi, Vương Thanh cùng Vương Ni ở phòng cách vách từ từ đi qua. Vương Thanh vừa tiến vào liền nói. "Cha nhỏ, ta sẽ nỗ lực đọc sách, thi đậu công danh."
Thiệu Vân An phụt cười, sờ sờ đầu Vương Thanh. "Tại sao đột nhiên nói vậy?"
Vương Thanh cười cười, vẫn như thế nói. "Ta có công danh, cha nhỏ sẽ không sợ người khác gây khó dễ sinh ý nhà chúng ta, cũng không cần sợ tiểu thúc."
Thiêu Vân An ha hả cười, "Tốt! Có chí khí! Nhà chúng ta sau này sẽ dựa vào ngươi, ngươi phải đọc sách cho tốt đấy. Đọc không xong, cha nhỏ sẽ đánh lòng bàn tay!"
"Ta sẽ cố gắng học."
Vương Ni theo sau nói. "Cha nhỏ, ngươi cũng dạy ta tay nghề đi, sau này ta cũng phải kiếm tiền."
Thiệu Vân An nhịn không được bế Vương Ni lên, nhéo má bé nói. "Hảo, chờ Ni tử trưởng thành, cha nhỏ sẽ dạy ngươi cách xài bạc, cách kiếm bạc. Sau này Ni tử của chúng ta sẽ có sinh ý riêng, phu quân nếu dám không nghe lời, liền cắt bạc của hắn, biến hắn thành tên nghèo luôn!"
Vương Ni đỏ mặt. Thiệu Vân An cười vui vẻ, lại xoa mặt Vương Ni. "Chờ cha bận việc xong, cha nhỏ sẽ mang ngươi lên huyện mua trang sức, lại mua thêm mấy bộ xiêm y xinh đẹp, đem Ni tử nhà chúng ta trang điểm thành tiểu mỹ nữ." Thiệu Vân An lần đó trở về liền nhờ Chu thẩm xuyên lỗ tai giúp Vương Ni. Lần đầu tiên mang trang sức, lại là khuyên tai bạch ngọc xinh đẹp, Ni tử cũng không dám ngủ.
Ni tử xấu hổ trực tiếp đem cái đầu nhỏ chôn trong lồng ngực cha nhỏ, làm thế nào cũng không chịu rời ra, chọc Thiệu Vân An cười lớn, ngay cả Vương Thanh cũng cười. Mặc dù đã từng có khoảng thời gian ở cùng cha nương thân sinh, nhưng bé cùng Ni tử chưa bao giờ thoải mái như thế. Vương Thanh rất thích cha nhỏ, hy vọng cha nhỏ mãi mãi đừng đi, không nên giống như nương vứt bỏ bé cùng Ni tử.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]