Ở trên kệ bếp mò mẫm đồ mồi lửa, một lần nữa đốt lên đèn dầu, Thiệu Vân An đẩy cửa bếp trở về phòng. Mới vừa mở cửa liền có người mở miệng. "Khuya rồi, mau ngủ đi!"
Dưới ánh đèn nhập nhoè, Thiệu Vân An nhìn thấy Vương Thạch Tỉnh đã nằm xuống. Cách chỗ hắn nằm một khoảng nhỏ có kê một bộ chăn đệm đỏ thẫm, là của hồi môn của Thiệu Vân An. Vương Thạch Tỉnh cũng tẩy rửa qua một lần. Mặc dù sáng nay bị người ta chê bẩn, nhưng lại hoàn hảo phân gia, hắn đương nhiên cũng muốn thả lỏng hưởng thụ một phen.
Đối với sự tự giác của Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An rất vừa lòng. Hắn tuy thích nằm dưới nhưng không phải nam nhân nào hắn cũng tiếp nhận. Hiện tại hắn không có tâm tình nào mà nghĩ đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Đóng cửa, đem đèn dầu đặt lên bàn, thổi tắt rồi sờ soạng leo lên giường.
Mới vừa uống nước linh tuyền, Thiệu Vân An không cảm giác buồn ngủ. Trong căn phòng tối cũ nát thoang thoảng bốc lên mùi gỗ mốc, giường cũng thực cứng, cũng may chăn nệm sạch sẽ, đều là đồ mới. Dù sao cũng là thành thân, Vương lão thái chuẩn bị đến hai bộ chăn đệm. Không để ý Vương Thạch Tỉnh đã ngủ hay chưa, Thiệu Vân An lên tiếng: "Ngày mai đi lên huyện, ngươi có bạc không?"
Vài giây sau, một giọng nói đáp lại.
"Có. Năm nay ráng chịu đựng tiết kiệm một chút, năm sau là có thể mua đất, dựng nhà mới."
Vương Thạch Tỉnh không có ruộng, Thiệu Vân An cũng không hỏi hắn kiếm tiền cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-phu/148379/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.