"Chúng ta đều là người quen cũ, vốn không quan tâm đến lễ tiết này." Rõ ràng Phượng Cơ đang bốc lửa giận, nhưng nghĩ mình đang ở địa bàn của người ta nên dù có muốn phát hỏa cũng không phát ra được.
"Không có chuyện gì thì sẽ không tìm đến đây, hôm nay Phượng lão bản đại giá quang lâm đến Vương phủ của chúng ta, không kịp tiếp đón từ xa." Triệu Tử Tu cũng không biết quy củ như Bạch Hiểu Tình, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, muốn biết Phượng Cơ đến đây làm gì.
"Ta nghĩ là với trí thông minh của Vương gia và Vương phi thì hẳn đã có thể đoán được ta có ý gì, Vương gia đã trực tiếp như vậy thì ta cũng đi thẳng vào vấn đề, đó là chuyện hợp tác của chúng ta." Phượng Cơ không hề đỏ mặt vì chuyện lần trước muốn giành nam nhân của Bạch Hiểu Tình.
"Nếu ngươi vẫn hi vọng ta thu ngươi làm tiểu thiếp thì không thể được, huống hồ hiện tại chúng ta đã có Uyển Tình Cư, hợp tác với Phượng Lai Lâu của ngươi đã không còn quan trọng cho nên ngươi vẫn nên bớt si tâm vọng tưởng đi, hôm nay chúng ta không có chuyện gì đáng nói nên ngươi về đi."
Triệu Tử Tu thấy ánh mắt Phượng Cơ nhìn mình có chút kỳ quái, giống như bản thân đã là nam nhân của nàng ta vậy.
"Ta biết nếu muốn Vương gia cưới một người khác thì không được, ta chỉ làm một thị thiếp, không cần danh phận gì." Thật không ngờ hiện tại Phượng Cơ lại có thể cam nguyện không cần danh phận đi theo bên người Triệu Tử Tu.
Phượng Cơ nghĩ có lẽ Triệu Tử Tu sợ Bạch Hiểu Tình, hoặc là có nguyên nhân khác, hiện tại nàng ta đã không quan tâm danh phận, nghĩ là có thể ở bên người Triệu Tử Tu, nàng ta thấy Triệu Tử Tu là một nam nhân không tệ, cho dù không có danh phận cũng được.
"Chỉ sợ ta không thể đồng ý lời thỉnh cầu này của ngươi, lòng và thân thể ta đều là thuộc về Tình Nhi, những người khác ta vốn không có hứng thú." Triệu Tử Tu thật không ngờ hôm nay nàng ta lại nhắc lại chuyện cũ.
"Phượng Cơ, ta biết của ngươi phượng đến lâu hiện tại kinh doanh phất lên, khoảng thời gian trước còn nghe nói ngươi đã hợp tác với Thái tử, xem ra là đồn nhảm." Bạch Hiểu Tình cũng không ngồi không, chuyện này nàng có thể không biết sao.
"Đồn nhảm ha ha, thật sự là đồn nhảm." Phượng Cơ cười có chút chột dạ, thật ra Thái tử đã thật sự đi tìm nàng, nàng cũng đưa ra yêu cầu giống vậy, chẳng qua là yêu cầu làm chính phi, nhưng Thái tử vốn không cảm kích mà còn từ chối thẳng thừng, hơn nữa còn lấy đi một đầu bếp.
Hơn nữa Thái tử còn dõng dạc đồn ra bên ngoài, nói nàng đã hợp tác cùng hắn rồi, đây là điều Phượng Cơ cảm thấy ghê tởm nhất.
" Nam nhân của Bạch Hiểu Tình ta kiếp này chỉ có thể có một mình ta là nữ nhân, cho nên ngươi không cần đánh chủ ý lên nam nhân của ta nữa, nếu ngươi thật sự thành tâm tới hợp tác thì ta có thể hợp tác với ngươi, nhưng bây giờ ngươi còn ôm ý tưởng này thì hãy mau chóng biến mất khỏi mắt ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi."
Nữ nhân này thật sự đến từ hiện đại giống nàng sao? Vì sao nàng ta có thể dễ dàng làm thị thiếp được, so với tiểu tam ở thời đại kia cũng không khác là bao.
"Chuyện này ta không hỏi ngươi, ta hỏi Lệ Vương gia, chỉ cần Vương gia đồng ý là được rồi." Phượng Cơ vẫn xem nhẹ tình yêu của Triệu Tử Tu và Bạch Hiểu Tình, cũng như nam nhân thời đại này.
Lần trước là vì Bạch Hiểu Tình luôn đứng bên cạnh cản trở, lần này nàng chỉ cần hỏi Triệu Tử Tu, dienxdafnleequysdoon Bạch Hiểu Tình vốn không là cái gì, nếu Bạch Hiểu Tình tức giận rời khỏi nhà thì vừa vặn nàng có thể thuận thế nâng cao địa vị.
Nàng ta chỉ biết là Triệu Tử Tu mê luyến Bạch Hiểu Tình, nhưng lại quên mất trước điều này, trong ánh mắt hắn khi nhìn Bạch Hiểu Tình ngoại trừ tình yêu ra thì còn có cảm giác không muốn xa rời.
"Kéo nữ nhân này ra ngoài cho ta" Triệu Tử Tu thấy bộ mặt này của Phượng Cơ thật sự rất ghê tởm, hắn muốn dùng hành động để nói cho nàng ta biết hắn không có chút hứng thú nào với nàng ta, miễn cho nàng ta lại đến dây dưa với mình, hơn nữa lúc này sắc mặt của Bạch Hiểu Tình cũng khá khó coi.
"Vì sao, chúng ta có thể cùng thắng lợi, tương lai nếu Vương gia đạt được mục đích thì Phượng Lai Lâu của ta nhất định có thể trợ giúp ngươi, cái gì ta cũng không cần, chỉ muốn đứng ở bên cạnh ngươi cũng không được sao?" Phượng Cơ cứ như vậy bị tha ra ngoài, đến chết nàng ta cũng không có cách nào hiểu nổi mình sai ở đâu.
Ở cổ đại, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nhất là đối với Hoàng gia mà nói thì Bạch Hiểu Tình chỉ là hộ vệ của Triệu Tử Tu mà thôi, vốn không cho được sự dịu dàng mà một người nam nhân muốn, nhưng nàng thì có thể.
"Chàng đúng là mạnh tay, cứ như vậy mà quăng một mỹ nhân ra ngoài. Người ta đi theo chàng không cần gì cả, vậy mà chàng cũng không muốn sao? Có phải chàng đã đả thương tâm tư người ta rồi không." Trong lúc Phượng Cơ bị tha ra ngoài thì Bạch Hiểu Tình không hề nói một câu nào, thẳng đến khi không nhìn thấy Phượng Cơ nữa thì nàng mới mở miệng nói chuyện.
"Biết ta chán ghét nhất là dạng người gì không?" Tâm trạng tốt của Triệu Tử Tu đều đã bị nàng ta làm hỏng.
"Không biết, cho tới bây giờ ta cũng không biết trong lòng chàng nghĩ cái gì?" Thật ra Bạch Hiểu Tình thật sự không biết.
"Nàng, được rồi, mặc kệ nàng có thật sự không biết hay không, ta sẽ nói cho nàng biết, thật ra ta chán ghét nhất chính là người không biết lượng sức mình, còn cả những nữ nhân có có ý đồ với ta nữa, nàng ta có cả hai điều này."
"Nếu không phải bởi vì nàng ta cùng quê với nàng thì lúc đó ta đã cho nàng ta một kiếm rồi." Triệu Tử Tu thật sự rất tức giận, cuộc đời này hắn chán ghét nhất là nữ nhân như vậy.
"Được rồi, hiện tại mọi chuyện đã qua rồi, không cần suy nghĩ nữa, sớm muộn gì ta cũng sẽ dạy dỗ Phượng Cơ, dám không đặt ta vào trong mắt, cho là Bạch Hiểu Tình ta dễ chọc như vậy sao?" Bạch Hiểu Tình nhìn theo hướng Phượng Cơ biến mất.
Vốn cho rằng lần trước Phượng Cơ đã biết nàng không dễ chọc rồi, không ngờ nữ nhân này lại còn chạy đến cửa náo loạn, hiện tại lại còn đứng trước mặt nàng công khai muốn Triệu Tử Tu nhận nàng ta, thật sự không coi Bạch Hiểu Tình ra gì.
Nhưng hiện tại nữ chủ nhân Lệ Vương phủ này vẫn là mình, đến cuối cùng ai là người thắng còn chưa biết đâu.
"Các ngươi buông ta ra." Phượng Cơ thật không ngờ mình lại bị đuổi ra khỏi nhà như vậy, thật không còn mặt mũi nữa, lúc nàng bị quăng ra khỏi Lệ Vương phủ có rất nhiều người nhìn, có lẽ về sau thanh danh lão bản Phượng Lai Lâu của nàng sẽ mất hết.
Phượng Cơ lấy tay che mặt mình, chỉ sợ có người nhận ra mình, như vậy về sau nàng không có cách nào làm người nữa.
"Bạch Hiểu Tình, ngươi chờ đó, ngươi đừng tưởng rằng hiện tại ngươi thắng, tương lai sẽ có một ngày ngươi quỳ xuống cầu xin ta." Phượng Cơ ngồi trong xe ngựa sửa sang lại quần áo của mình, nghĩ đến lúc nãy mình bị lôi ra ngoài, Bạch Hiểu Tình đứng sau lưng Triệu Tử Tu lạnh lùng cười.
"Chưởng quầy, kế tiếp chúng ta đi đâu?" Ngay lúc Phượng Cơ còn đang ảo não thì hạ nhân bên ngoài hỏi vọng vào trong xe ngựa.
"Về tửu lâu." Phượng Cơ nói xong một câu này thì không lên tiếng nữa.
"Chờ coi, tương lai ta muốn hai người các ngươi đều quỳ gối xuống dưới chân ta." Giờ phút này nếu để cho người khác thấy được mặt Phượng Cơ thì nhất định sẽ bị dọa, bởi vì thật sự rất dữ tợn.
"Tu, kiếp này chàng thật sự chỉ có một nữ nhân là ta thôi sao?" Phượng Cơ cho rằng mình nguyền rủa Bạch Hiểu Tình thì ngày tháng của nàng ta sẽ không dễ chịu, nhưng hiện tại người ta còn đang rúc trong lòng người yêu chậm rãi tâm tình, đây mới là người thắng lớn.
"Ừ, không có nữ nhân khác, nàng là thê tử duy nhất của ta." Triệu Tử Tu ôm chặt lấy Bạch Hiểu Tình từ phía sau, hơn nữa còn ngửi mùi trên Bạch Hiểu Tình một hơi thật sâu.
"Vậy nếu còn có nữ nhân khác đến cửa tìm, hoặc là tương lai lúc ta hoa tàn ít bướm(1) thì chàng còn đối xử với ta giống như bây giờ không?" Trải qua một kiếp làm sát thủ, Bạch Hiểu Tình vốn không tin tưởng còn có chân tình thật sự, cho dù là tình bạn cũng sẽ phản bội.
(1) dùng để ví người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá.
Nhưng hiện tại bản thân nàng thật sự yêu Triệu Tử Tu, mặc dù tương lai sẽ có một ngày hắn thay lòng với mình, nhưng nàng đã quyết định ở lại bên người hắn không oán không hối hận.
Trong lúc tranh đấu tình cảm, hẳn là không ai là người thắng, có lẽ người thua là cả Bạch Hiểu Tình và Phượng Cơ, dieenx~dafn;lê*quysdoon tương lai nếu hắn làm Hoàng đế thì nhất định nàng sẽ không phải là nữ nhân duy nhất của hắn.
"Nếu tương lai có một ngày chàng làm Hoàng đế thì sao, Hoàng đế đều có tam cung lục viện, cho dù Bạch Yêu Nhiêu lợi hại như vậy thì cũng không có cách nào khiến Hoàng đế chuyên sủng một mình bà ta, ta lại càng không thể." Bạch Hiểu Tình cố ý nói xong rồi quan sát phản ứng của Triệu Tử Tu.
"Ta sẽ không làm Hoàng đế, đó là do Bạch Yêu Nhiêu tự tìm, bà ta biết rõ phụ hoàng không thương mình nhưng lại cố tình muốn đâm đầu vào, phụ hoàng chỉ yêu mẫu hậu của ta, giống như ta yêu nàng sâu đậm vậy." Triệu Tử Tu nghĩ đến mẫu hậu mình thì bỗng nhiên có chút bi thương.
"Phụ hoàng chàng yêu mẫu hậu chàng như vậy nhưng đến cuối cùng vẫn kết hôn với Bạch Yêu Nhiêu." Trước kia Bạch Hiểu Tình chỉ biết thân là người Hoàng gia đều có chút bất đắc dĩ, thế nhưng lại không hy vọng chuyện này sẽ xảy ra trên người mình.
"Đó là phụ hoàng ta, ta sẽ không để chuyện như vậy xảy ra." Triệu Tử Tu thề son sắt.
"Kiếp này nàng chính là thê tử duy nhất của ta, Vương phi duy nhất, người duy nhất ta yêu, trừ nàng ra ta sẽ để nữ nhân nào khác có cơ hội tiếp cận ta." Trong lòng Triệu Tử Tu cũng nghĩ sẽ không để bất cứ kẻ nào có cơ hội tiếp xúc với Bạch Hiểu Tình.
"Ai da, thật ra ta cũng không biết chuyện sau này sẽ phát triển thế nào, nhưng hôm nay nghe thấy nàng nói những lời này thì ta thật sự rất vui vẻ, cho dù có một ngày chàng thật sự cưới nữ nhân khác thì ta cũng sẽ không trách chàng. " Bạch Hiểu Tình đổi một tư thế khác rúc vào trong lòng Triệu Tử Tu.
"Tình Nhi, ta không thích nàng nói như vậy, Triệu Tử Tu ta đã nói thì tuyệt đối sẽ không thay đổi, nàng là nữ nhân duy nhất của ta thì chính là duy nhất, cho dù tương lai ta mất thì ở bên kia nàng cũng là nữ nhân của ta. "
"Nếu nhất định phải chọn giữa nàng với ngôi vị Hoàng đế thì ta nhất định không muốn ngôi vị Hoàng đế này mà sẽ chọn nàng." Triệu Tử Tu ôm chặt Bạch Hiểu Tình, kiếp này nàng chính là người hắn không muốn mất nhất.
"Chàng khẩn trương như vậy làm gì, không phải bây giờ ta đang ở trước mắt chàng sao? Chàng còn lo được lo mất như vậy." Bạch Hiểu Tình nhanh chóng rút tay mình đang bị Triệu Tử Tu cầm chặt ra, mồ hôi đã đổ đầy lòng bàn tay.
"Mặc kệ là bây giờ hay là tương lai thì nàng đều phải ở trước mắt ta, vừa rồi Phượng Cơ nói như vậy vì sao nàng không tức giận, ai da, ta cảm thấy có vẻ nàng không thật sự để ý ta, muốn nhìn thấy nữ nhân khác cướp ta đi như vậy sao?" Triệu Tử Tu nhớ tới bộ dáng vừa rồi của Bạch Hiểu Tình có vẻ rất bình tĩnh.
"Vừa rồi ta đã rất tức giận, chẳng lẽ chàng không có phát hiện ta đã rất tức giận sao?" Thật ra trong lòng Bạch Hiểu Tình rất tức, nếu ánh mắt có thể giết người thì Phượng Cơ đã sớm chết mấy trăm lần rồi.
Nhưng nhiều người nhìn như vậy nên nàng không thể quá tàn bạo, hơn nữa nàng tin tưởng Triệu Tử Tu sẽ không làm chuyện khiến mình thất vọng, nếu Triệu Tử Tu tiếp nhận lời yêu cầu của Phượng Cơ ở trước mặt nàng thì nhất định Bạch Hiểu Tình sẽ chém đôi cẩu nam nữ này ra ngay tại chỗ sau đó tự sát.
"Nếu vào lúc ấy ta thật sự tiếp nhận ý tốt của Phượng Cơ thì nàng sẽ thế nào?" Triệu Tử Tu còn không biết sống chết hỏi một câu, nhưng rất nhanh bị Bạch Hiểu Tình liếc mắt xem thường nên không dám nói tiếp nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]